Đinh Trường Chinh là tên thật, sinh năm 1970. Nghề chính là kỹ sư IT. Làm thơ và vẽ tranh đều đặn trên các tạp chí, báo chí, diễn đàn văn học ở hải ngoại. Trình bày nhiều bìa sách văn học trong và ngoài nước.
NGÀY NÀO BỐ CŨNG MỈM CƯỜI NHÌN TÔI
Có ngày tôi thắp cho Bố
niềm vui trong nụ cười trẻ thơ của cháu
có ngày tôi thắp cho Bố
nỗi buồn của riêng mình
vui hay buồn Bố cũng nhìn tôi thôi
mỉm cười
trong hiền như ly nước lọc.
Tháng bảy Bố thêm một tuổi
thiệp sinh nhật ông
các cháu vẫn làm
rồi nhang tàn rụng xuống
lời chúc thắp vào đâu đó
giữa hư không
mà người nằm xuống
thì đâu thêm tuổi nào nữa
hay họ đã sống trong hồn ta
một đời sống khác
từ đây.
24.7.2016
MỒNG MỘT RA STARBUCKS UỐNG CÀ PHÊ MỘT MÌNH
và vẽ vài nét trên bao gói bánh hay giấy chùi miệng
theo kiểu Đinh Cường
chậm chút màu cà phê , đổ lên vài giọt mực
như chậm chút nắng sáng đầu năm
hay đổ vài giọt tuyết
xuống hồn mình .
loang đổ và tan chảy
nghe thời gian rơi qua vốc tay .
như những ngày bắt gặp người họa sĩ ngồi một mình
ở góc bàn cạnh cửa kính
quán cà phê quen ở đường Burke Center Parkway
men con đường đi bộ từ cánh rừng Natick
dài 20 phút
lúc đôi chân còn khỏe để đi qua một ngày hè Đông Bắc
vắt trên vai
chiếc sơ mi ca rô màu mỡ gà.
người họa sĩ
cuối đời thèm tiếng gào Picasso .
người họa sĩ mắc bệnh vẽ
như Bùi Xuân Phái .
trải hội họa trên bao thuốc lá
trên hộp quẹt giấy
trên miếng giấy chùi miệng
hay bao gói những chiếc croissants.
biết bao nhiêu khuôn mặt anh em ở đó
cùng nhau đi qua những mùa màng .
(ôi logo màu xanh lá cây
hình mỹ nhân ngư với hai cái đuôi cong (*)
có khi là một chi tiết của khuôn mặt
hay một màu hoa treo trên đầu thiếu nữ
những bức tranh lãng mạng vô cùng .
đã chết)
chiều nay ghé qua quán cà phê cũ
cũng bắt chước làm thơ kiểu Đinh Cường
dù không còn ai ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa kính
với một ly cà phê nhỏ , loại thường
ly cà phê
chỉ để lấy ngón tay chậm lên giấy
trời mùng một chạng vạng đổ đầy mây màu cà phê
chảy tràn qua cánh rừng Natick
chảy tràn qua hồi tàu hụ lúc chiều tàn
chỉ còn tôi đứng ngẩn ngơ nghe .
mà nhớ về đâu
kí ức rải vụn những con chữ trên mặt bàn trống
tháng giêng
chiều nay
có ai mồi cho tôi một câu thơ buồn
đun cho tôi một màu hấp hối
khi đàn quạ bay về .
mà người họa sĩ đã đi xa .
8 tháng 2 , 2016
(*) logo của Starbucks là twin-tailed mermaid
TỪ BÀN LẢM VIỆC CỦA BA TÔI
chút nhớ về Ba
Từ bàn làm việc của Ba tôi
có một cửa sổ vuông nhỏ
khoảng hai gang tay
tượng Phật được đặt ở đó
bị mất một cánh tay
ông đem về từ một ngôi chùa cổ ở Hà Nội.
Vị sư kể rằng cánh tay trái Phật bị cụt
sau một trận bom trong chiến tranh
Tượng Phật sống từ trận bom ở Hà Nội
vào định cư ở Tân Định, Sài Gòn
rồi di cư đến Mỹ.
Nơi bàn làm việc của Ba tôi
từ tầm nhìn chiếc ghế sắt cũ
trông ra sau cánh rừng già
có thể nghe thấy
bốn mùa đi qua
cánh rừng đổi sắc từng giờ
màu hồng hoa đào
lá xanh lục mùa xuân
hay màu vàng thu
(cuối năm là những hàng cây
phủ đầy tuyết trắng).
sắc màu sau cánh rừng
loang vào những tấm tranh
nơi có những con chim thường đậu
trên nóc nhà thờ hay dưới mái chùa
còn Ba tôi là thằng người nhập cư
đầu thường cúi xuống
trong tranh.
Từ bàn làm việc của Ba tôi
tượng Phật còn tay chỉ Đất
tay chỉ lên Trời không còn nữa
và bốn mùa vẫn đi qua
nhưng lúc hai giờ sáng mỗi ngày
(khi những viên thuốc ngủ không còn hiệu lực)
Ba tôi thức dậy
gõ thơ trong im lặng
cánh rừng sau khung vuông ấy
(nhỏ khoảng hai gang tay)
không có mùa màng nào đi qua
cửa sổ đó
chỉ là một khối đen đặc
của bóng tối
sâu
hút.
Bóng tối của Ba tôi
những năm cuối
nhìn ra
nhìn xa
khoảng rừng sâu
có lúc
Ông chỉ nghe tiếng còi hụ
từ D’ran
gọi về
của hơn
50 năm trước.
11/2016
BỐN BÀI THƠ CHO MẸ
1.
tháng bảy về thăm mẹ
ghé chợ mua chậu lan
những nụ hoa chưa nở
mùa thu vẫn chưa sang
mua lan mừng tuổi mẹ
mẹ quên mất tuổi mình
quên mùa hoa đang rộ
trong ngày tháng lặng thinh
tháng tám về thăm mẹ
lan đã rụng hết rồi
mẹ chỉ còn giữ lại
những nhánh gầy trơ thôi
2.
đơm cho mẹ
chén cơm chiều
chải cho mẹ
mái tóc nhiều điểm sương
nghe mẹ nói lẽ vô thường
có buồn, vui đó
mà dường như không
đời đâu nhẹ tựa lông hồng
giữa quên và nhớ
đứng trông con về .
3.
về đây thăm mẹ một chiều
một năm
một tháng
liêu xiêu một đời
mẹ là một giọt mưa rơi
mà sao thấm cả khoảng đời con xa
nhớ xưa ngồi trước thềm nhà
chiều trông ngóng bước chân xa mẹ về
chừ sao lòng mẹ bộn bề
trông con biền biệt chưa về thăm me.
4.
chiều ghé về thăm mẹ
qua hàng cây liêu xiêu
mẹ ngồi trong bóng tối
thở những ngày quạnh hiu
-ai đó ?
- con về đây
ngồi sửng im ngày lạnh
hơ tay bếp lửa chiều
phơi cho hồn ráo tạnh
hồn ráo tạnh bao giờ
lòng ai không là tết
tóc mẹ giờ bạc phơ
đếm ngày qua không hết
trăng vừa đầy cho đêm
mẹ là rằm tịnh lặng
con mãi khuyết một đời
đời chưa dài
đã ngắn.
CHIỀU MƯA LỚN CHỞ CON TRỞ LẠI TRƯỜNG NỘI TRÚ
đi xa qua những tầng rừng
qua chiều tịch mịch
qua từng liếp mưa
đi
đi băng
hết ngày xưa
thấy cha dáng núi
mẹ vừa
mây qua
chiều đi
suốt cánh rừng nhoà
hồn lăn theo bánh chan hoà mưa sa
bây giờ ta cũng mẹ cha
chở con
cùng đám mây xa
ta bà .
12.9.2011
ĐINH TRƯỜNG CHINH