Sinh ngày 22 tháng 11 năm 1932 tại làng Dương Đàn, quận Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam. Tốt nghiệp ngành họa và trang trí ở Trường Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định. - Sáng lập trường
phái Luân Vũ Họa (Paintings In Motion) và Thư Họa (Handwriting Painting). Được
ghi danh trong Tuyển Tập L’Art de l’Écriture, Paris, 1993. Có tên trong Tự Điển Danh Nhân Thế Giới, ấn hành tại Anh Quốc
năm 1998 (Dictionary of International Biography, 1998 – Cambridge, England). Tác
Phẩm đã phát hành: - Mùa Giao Cảm (Thơ, 1958) - Vần Thơ Màu Trắng (Thơ, 1959) - Những Dấu Chân Đi (Truyện Ngắn, 1960) - Chiêm Bao Trở Giấc (Thơ, 1997) -
Nghìn Thương Đất Mẹ (Thơ và Thư Họa, 1999). Ống mất tại Maryland năm 2022
Nhà thơ/ Họa sĩ Vũ Hối
SÓNG LÚA - MẸ TÔI
Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Một đời bạc vôi
Trắng xóa mái đầu
Bốn mùa mưa nắng
Gánh ưu tư, trĩu nặng mảnh vai
gâỳ
Mẹ
ơi! Mẹ ơi!
Màu
da mẹ
Sạm
nắng rẫy khoai
Gương
mặt mẹ
Chằng
chịt vết nhăn
Đường
thăng trầm
In
rõ bước chân con
Tình
thương của Mẹ
Điệp
trùng sông núi
Mẹ
ơi! Mẹ ơi!
Mẹ
quên đời, tim lụn đèn khuya
Từ
phía mưa giăng
“Bên
ráo con ngủ
Bên
ướt Mẹ nằm”
Mẹ
ơi! Một đời lạnh lẽo
Nhớ
về Mẹ!
Mắt
sao hôm nhấp nháy
Một
đời con hoài niệm
Mẹ! Mẹ Việt Nam ơi!
Vũ
Hối
Cha
mãi mãi trong con.
Mỗi
lần nghe gió vi vu
Tưởng
như vẳng tiếng lời ru Mẹ hiền
Mỗi
lần nắng gội ngoài hiên
Tưởng
như ấm lại cả miền đơn côi
Tưởng
Cha, nhớ Mẹ xa xôi…
Tình
đời bạc trắng như vôi mái đầu
Thương
Cha bao độ bể dâu
Tình
nhà, nợ nước, đêm thâu mỏi mòn…
Tình Cha vọng mãi trong con
Thuỷ chung
vẹn chữ sắt son với đời
Thương Cha dầu dãi mưa trời
Chang chang nắng hạ chờ nơi cổng
trường
Đời cha chan chứa tình thương
Mong con nối nghiệp văn chương
nếp nhà
Ngàn năm văn hiến nước ta
Năm châu nể phục, con là Việt
Nam
Đời Cha lắm nỗi gian nan
Đoạn trường vạn nỗi, đếm ngàn
thương đau
Nhớ Cha lòng bỗng nao nao…
Đêm đêm ướt gối, lệ trào, Cha
ơi!
Bây giờ cách vạn trùng khơi
Cha ơi! Đâu nữa, nhớ Người,
chiêm bao!
Ơn Cha vời vợi trời cao
Phương này con đã nghẹn ngào
Cha ơi!
VÒNG HOA BIỂN MẸ
Có một chiều mình tôi ra biển
Ngắm nhìn trời, nhìn biển mênh
mông
Biển đông người
Sao tôi thấy quá lạc loài
cả vùng trời hiu quạnh ở trong
tôi
Năm ngón tay gầy, tôi viết bài
thơ trên cát
Sóng ập vào, thơ cũng lặng trôi
theo…
Có một chiều, mình tôi ra biển
Bãi cát vàng, sóng ồ ạt, nối
đuôi nhau
Tôi lặng vẽ vòng hoa trên hoa
trên cát
Khóc người thương, vùi thây Biển
Mẹ
Chỉ vì giá đắt của Tự Do
Có một chiều, mình tôi ra biển
Ngụp mặt vào biển mặn
Và cúi đầu, khẽ lạy những người
thương
Than ôi! độ ấy ra đi thành vĩnh
biệt
Thôi, một lạy này.
Xin kính cẩn dâng Người…
Nước mắt tôi rụa ràn hòa biển mặn
Ôi! Đại dương hỡi!
Có linh thiêng xin gởi
Lệ cho Người
Lệ đổ khóc quê hương!…
LÃNG ĐÃNG CÕI THƠ
Chút gì trong nắng phù du
À ơi!… đứt ruột lời ru Mẹ hiền
Chút gì lảo đảo cành nghiêng
Nhớ cha vời vợi, khối miên man sầu
Chút gì trong sóng bể dâu
Mặn môi son nhạt vạn câu đoạn
trường
Chút gì giữa cõi tuyết sương
Giá băng tim lạnh, phố phường
ngủ yên
Chút gì đắng giọt lệ huyền
Vàng tay khói trắng lạc miền cô
đơn
Chút gì trong gió chập chờn
Đèn khuya soi bóng cầu vòng tử
sinh
Chút gì nghiệt ngã điêu linh
Sao đành câm nín lặng thinh giữa
đời…?
Chút gì bàng bạc mây trời
Sử xanh ấn tượng một thời đã
qua
Chút gì trong mắt nhạt nhòa
Mù tăm mồ mẹ, la đà gió bay
Chút gì thao thức miệt mài
Gò xưa ngủ với hình hài cha ông
Chút gì réo gọi ngàn thông
Lời thề buổi
ấy, núì sông đợi chờ
Chút gì lãng đãng cõi thơ
Cố nhân hun hút, ngẩn ngơ người
còn
Chút gì còn với mỏi mòn
Liêu trai hư thực, vuông tròn
trong tranh
Chút gì đáy cốc long lanh
Rằng đây vẫn gọi… âm thanh cõi
về
Chút gì huyễn mộng lê thê
Không câu giã biệt mà tê tái
lòng
Chút gì thương thưở long đong
Trở trăn về mãi đường cong quê
mình
Chút gì vùi giữa cuộc tình
Người ơi nỗi nhớ lênh đênh phương này
BÔNG BÍ TRẮNG
Hương quê bát ngát tình quê mẹ
Nhìn bông bí trắng, nhớ vườn
xưa!
Văn thơ trăn trở, sầu ly khách
Thương mẹ hiền, dầu dãi nắng
mưa
Mái tóc bạc phơ màu bông bí
Mẹ tảo tần, rẫy sắn vồng khoai
Chiều chiều đợi con, ngoài đầu
ngõ
Đêm đêm thao thức tiếng thở
dài!
Mai con sẽ
về trong nắng mới
Mẹ hiền
ơi! Khỏi phải chờ trông
Mẹ Việt
Nam nghìn đêm trăn trở
Hai vai
gánh nặng, nợ núi sông!
Nhìn bông
bí trắng, nhòa mắt lệ
Bạc trắng
như vôi tóc Mẹ hiền
Mòn mỏi đợi
con, hiên vườn cũ
Trọn đời,
tình Mẹ mãi không quên!
Mẹ ơi! mấy
mùa bông bí nở
Là đã mấy
mùa, con tái tê!
Chẳng tròn
giấc ngủ, nghìn đêm nhớ
Tình con thắm
thiết mãi hương quê!
BỨC TRANH SÔNG NÚI
Núi sông
còn mãi bên nhau.
Phải chăng
núi thích lao xao vỗ về
Hay là
sông muốn núi kề
Để cho
sông khỏi bốn bề quạnh hiu!
Hay là
sông ngại nắng chiều
Núi cao
che bớt ít nhiều xông xao
Núi non
quê mẹ lao đao
Âm thầm
sông rửa niềm đau quê mình
Ai hay
sông núi hữu tình
Còn sông,
còn núi, còn mình bên nhau
Sông dài,
trời rộng núi cao
Trăng
khuya vời vợi dạt dào tình quê
Buồm xa thấp
thoáng đi về
Vi vu gió
núi nặng thề nghĩa sông!
Điệp trùng
sông núi mênh mông
Nắng mưa
nghiệt ngã, nữa vòng bể dâu
Trăng
khuya nhớ bóng bạc đầu
Thương
sông núi đứng dãi dầu từng đêm
Thông reo
như tiếng Mẹ hiền
Lời ru vọng
cả hồn thiêng núi rừng
VŨ HỐI