Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2025

468. Chuyên đề "VIẾT BÊN DÒNG POTOMAC (1975-2025)" Kỳ 46: PHẠM CAO HOÀNG Năm bài thơ..

Nhà thơ Phạm Cao Hoàng

Sinh năm 1949 tại Phú Thứ, Tuy Hòa, Phú Yên. Dạy học 30 năm (1969-1999) ở các tỉnh Bình Thuận, Phú Yên, Lâm Đồng. Sang Mỹ định cư vào năm 1999. Hiện đang sống ở Fairfax, Virginia. Khởi viết từ năm 1969. Ngoài thơ và truyện, còn có viết một số ca khúc. Chủ biên Trang VHNT Phạm Cao Hoàng (2012-2024). 

ĐÃ XUẤT BẢN: 1. ĐỜI NHƯ MỘT KHÚC NHẠC BUỒN (Thơ, Sài Gòn, 1972) 2. TẠ ƠN NHỮNG GIỌT SƯƠNG (Thơ, Sài Gòn, 1974) 3. MÂY KHÓI QUÊ NHÀ (Tuyển tập thơ, Hoa Kỳ, 2010) 4. MƠ CÙNG TÔI GIẤC MƠ ĐÀ LẠT (Truyện và tạp bút, Hoa Kỳ, 2013) 5. ĐẤT CÒN THƠM MÃI MÙI HƯƠNG (Thơ, Hoa Kỳ, 2015).


Chân dung Phạm Cao Hoàng
Tranh Đinh Cường

5 BÀI THƠ PHẠM CAO HOÀNG

KHI DỪNG LẠI BÊN DÒNG POTOMAC
 
khi dừng lại bên dòng Potomac
em bên tôi vẫn rất dịu dàng
gió lồng lộng cả một trời Đông Bắc
tóc em bay trong nắng thu vàng
 
và như thế mình đi và đã đến
mình đã tìm và gặp được dòng sông
tôi ngồi xuống để nghe sông hát
và đứng lên ôm lấy mặt trời hồng
 
và như thế mình đi và đã đến
đã bên nhau thủy tận sơn cùng
tôi nằm xuống để nghe đất thở
tạ ơn đời độ lượng bao dung
 
khi dừng lại bên dòng Potomac
tôi và em nhìn lại quê nhà
buồn hiu hắt thương về chốn cũ
phía chân trời đã mịt mù xa
 
Virginia, 2005


BÊN TRỜI TUYẾT LẠNH
  
bây giờ nhớ núi nhớ rừng
nhớ sông nhớ biển nhớ trăng quê nhà
thương em ngày nắng Tuy Hòa
chiều mưa Đức Trọng, sáng Đà Lạt sương
thương em và những con đường
một thời tôi đã cùng em đi về
bây giờ lạ đất lạ quê
bước chân phiêu bạc biết về nơi đâu (*)
thương em nắng dãi mưa dầu
đau cùng tôi với nỗi đau riêng mình
chia cùng tôi một chút tình
của ngàn năm trước và nghìn năm sau
 
về đâu chẳng biết về đâu
thôi thì về lại buổi đầu gặp em
dòng sông xưa ấy êm đềm
mùa thu năm ấy bên thềm lá bay
bàn tay nắm chặt bàn tay
dìu nhau qua những tháng ngày gian nan
 
bây giờ ngồi nhớ Việt Nam
bên trời tuyết lạnh hai hàng lệ rơi
 
Virginia, 2009

(*) PHIÊU BẠC [飄泊

ĐÓA HOA HỒNG TRONG TUYẾT
 
thức dậy lúc ba giờ sáng
ngoài trời tuyết phủ mênh mông
tuyết ngập hồn người xa xứ
tuyết mù mịt cả miền đông
 
cùng em ra sân cào tuyết
gió đêm lạnh đến tê người
tuyết nhiều cào xong thấm mệt
và đôi chân bước rã rời
 
cùng em ra sân cào tuyết
biết là vất vả mà vui
chia nhau một đêm băng giá
ở  vùng Bắc Mỹ xa xôi
 
cùng em ra sân cào tuyết
biết là vất vả mà vui
và cứ hồn nhiên em nhé
cùng tôi đi giữa cuộc đời
 
thức dậy lúc ba giờ sáng
ngoài trời tuyết trắng như bông
tôi yêu những bông tuyết trắng
và yêu em – đóa hoa hồng
 
February 17, 2015

BÀI THƠ BA VIẾT CHO CON

1. Chiều thu ngồi bên rừng

    Cho Quỳnh Anh

Và gió thổi suốt buổi chiều hôm ấy
ba ngồi như pho tượng bên rừng
những chiếc lá mùa thu vừa rơi xuống
ba chợt buồn và thương nhớ Quỳnh Anh.
 
Con lấy chồng xa đường xa vạn dặm
má mong con về nấu cho con một bữa ăn
các chị mong con về nghe tiếng con cười rộn rã
ba mong con về để được bên con.
 
Con lấy chồng xa và xa mù mịt
mỗi năm một lần con về thăm nhà
ba chỉ muốn thời gian dừng lại
thêm một ngày con ở lại bên ba
 
Và gió thổi suốt buổi chiều hôm ấy
ba ngồi đây im lặng bên rừng
nhìn về phía chân trời xa thẳm
ba chợt buồn và thương nhớ Quỳnh Anh.

Virginia, 22/9/2024

2. Hai mươi lăm Mùa Lễ Tạ Ơn

    Cho Anh-Kim

Mười sáu tuổi con rời đất nước
bỏ lại sau lưng ngày tháng học trò
bỏ lại sau lưng buồn vui tuổi nhỏ
bỏ lại bạn bè, trường lớp, thầy cô.
 
Hôm ra đi mắt con rướm lệ
nhìn vào mắt con ba thấy một nỗi buồn
nhìn phía trời xa thấy tương lai phía trước
mình lên đường, con nhé, Anh-Kim!
 
Rồi mình đến nơi miền đất mới
ở quê người con tiếp tục đến trường
con đi làm thêm giúp ba giúp má
con trải lòng mình thương chị thương em.
 
Ngày tháng đó làm sao ba quên được
những khó khăn gian khổ nhọc nhằn
những buổi tối chờ con về từ thư viện
nhìn lên trời ba thấy một vầng trăng.
 
Rồi cũng giống như bao nhiêu người con gái khác
ngày vu quy con bước theo chồng
hôm con đi nụ cười con rạng rỡ
nhìn vào mắt con ba thấy một mùa xuân.
 
Và mới đó mà hai mươi lăm năm rồi, con nhỉ?
hai mươi lăm lần mình cúi xuống tạ ơn đời
tạ ơn đất, tạ ơn trời, tạ ơn tất cả
đã cho mình có được những ngày vui.

Hai mươi lăm lần mình cúi xuống tạ ơn đời
tạ ơn đất, tạ ơn trời, tạ ơn tất cả
đã cho mình có được những ngày vui.

Virginia, tháng 11.2024

 
3. Tháng Bảy này con về Việt Nam

    Cho Thiên Kim
 
Tháng Bảy này con về Việt Nam
sau bao nhiêu năm ở quê người tất bật
chuyện cơm áo chẳng bao giờ dứt
thôi thì tạm dừng để thăm lại quê hương.
 
Con trở về nhìn lại những con đường
những góc phố thân quen thời thơ ấu
trái bắp luộc, củ khoai lang, quả táo
ly chanh đường, cốc nước mía thơm ngon.
 
Con trở về thăm lại ngôi trường
bạn bè cũ và thầy cô thuở ấy
những kỷ niệm còn trên từng trang giấy
con đã mang theo suốt cuộc hành trình.
 
Con trở về tìm những học sinh
bữa ăn chưa no,  áo chưa đủ ấm
một chút quà, gọi là trả ơn trường cũ
một chút tình của kẻ tha phương
 
Khi đi ngang qua căn nhà nơi con đã lớn khôn
con sẽ thấy bóng mình trong đó
có ba má và các em con nữa
có một thời để nhớ để thương
 
Tháng Bảy này con về Việt Nam
là về lại cội nguồn dân tộc
đôi chân nhỏ vượt nửa vòng trái đất
chân cứng đá mềm, con nhé, Thiên Kim
 
Virginia, 31.7.2024


NGÀY TÔI RỜI BỤC GIẢNG

 

Chiều hôm ấy tôi rời bục giảng

viên phấn buồn còn sót lại trong tay

giây phút đó lòng tôi trĩu nặng

vì mai đây tôi từ giã nơi này,

 

Tôi ra đi mang theo nhiều kỷ niệm

ánh mắt các em, giọng nói bạn bè

hương của núi rừng và hương của đất

đát và người đẹp như những bài thơ.

 

Tôi sẽ nhớ, nhớ từng khuôn mặt

những dãy bàn , dãy ghế, lối đi quen

tôi sẽ nhớ những hàng cây rợp mát

tiếng cười vui rộn rã lúc tan trường.

 

Tôi nợ các em, nợ  đồng nghiệp cũ

tôi nợ quê mình, nợ một dòng sông

ân tình đó tôi xin giữ mãi

và khắc ghi mãi mãi trong lòng.

 

Chiều hôm ấy tôi rời bục giảng

viên phấn buồn còn sót lại trong tay

giây phút đó hình như tôi đã khóc

vì mai đây tôi xa mãi nơi này.

 

Virginia, 2 tháng 4. 2025

 

PHẠM CAO HOÀNG