Tên thật Đỗ Tràng Thị Mỹ Hạnh, bút hiệu Ý Anh. Nguyên quán: Hưng Yên. Sinh quán: Đà Nẵng. Định cư tại Hoa Kỳ từ 1985. Đầu tiên ở tiểu bang Virginia, sau đó chuyển sang tiểu bang Florida. Trong Ban biên tập Tam cá nguyệt san Cỏ Thơm từ 1997 đến nay.
Thơ đã xuất bản: - Tự Nhiên, 2017 - Mong Manh, 2015.
TỰ NHIÊN.
Đời như giòng sông nên gọi là giòng đời. Với tôi, tình cũng như sông nên tình trôi, trôi vào người, vào thơ, và trôi mãi vào mơ, vào mộng.
Tình trôi, trôi xa, cuốn tôi vào vòng xoáy tình cảm, làm tâm hồn tôi mênh mang hạnh phúc, nhưng cũng làm tôi day dứt nhớ và thấm thía với Tình Xa của TCS mỗi khi tình cờ nghe ai hát ...Từng người tình bỏ ta đi như những giòng sông nhỏ...Ôi những giòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa... Hay chính tôi cũng hay hát thầm cho mình nghe như thế.
Hãy như là giòng sông và cùng tôi trôi vào những khúc Tự Nhiên này, nhé. Biết đâu, bạn sẽ nhìn thấy lại tình yêu của mình đâu đó đang bập bềnh trôi về.
Khi ngại ngùng lần đầu ngồi lên yên sau chiếc xe đạp của anh bạn cùng lớp, tay kéo vạt áo dài, cặp ôm sát người như ôm lấy niềm vui vừa oà vỡ, tôi hồi hộp làm sao. Nhưng cũng từ đó tôi mới biết cái cảm giác sung sướng được để ý chiều chuộng, lâng lâng được ở bên cạnh một người mình thích, và rộn ràng vui khi nhìn thấy nhau. Tình yêu, phải không?
Yêu rất hồn nhiên
Tự nhiên yêu rất hồn nhiên
Như vòng xe đạp triền miên nối mùa
Như viên kẹo đỏ anh mua
Ngậm vào em ngọt vị chua rất tình.
Như vòng xe đạp triền miên nối mùa
Như viên kẹo đỏ anh mua
Ngậm vào em ngọt vị chua rất tình.
Mùa hè đến và bạn bè thân ái chia tay. Tình cảm dễ thương của tuổi học trò tự nhiên đến và cũng tưởng sẽ nhẹ nhàng bay. Nhưng không. Đó là một mùa hè xanh thắm thiết. Giòng sông nhỏ đầu tiên của tôi thơ mộng lắm. Sông đến để tôi môi hồng má đỏ. Sông đến làm tôi thấy cầu vồng khi nhìn mây... mắt chạm ai vừa đến, chiều bỗng rộn ràng lên...
Dù sông chỉ ở
lại với tôi một mùa hè nhưng đó là một mùa hè với những ngọn nắng
làm tôi nhớ mãi. Ôi, tình yêu!
Mây hóa cầu vồng
Ngồi buồn anh mộng em mơ
Mong thương để nhớ mong chờ để trông
Tự nhiên mây hóa cầu vồng
Bắc cầu anh đến em hồng má môi.
Chỉ mong ngày hẹn mau đến, mong nắng đẹp để được đi chơi. Đạp xe chở nhau xuống phố. Con đường cây xanh cao đổ bóng theo ngày. Nắng làm ly kem Duy Tân mát lạnh hơn, kem tan mềm khi vừa chạm môi, gợi thèm lên đôi mắt.
Nắng ngập tràn như vui theo cùng tôi. Vẫn những con phố quen, qua Bưu Điện, qua nhà thờ Đức Bà, xuống Tự Do, dọc theo bến Bạch Đằng. Và nắng bỗng bừng sáng trên sông Sài Gòn đang êm ả chảy ngang trước mặt.
Hỏi nắng lên chưa
Nhìn ngày hỏi nắng lên chưa
Mong nhau trong sợi nắng trưa rớt về
Tự nhiên nắng ngập tràn trề
Có nhau ngày hết buồn tê tái buồn.
Tình yêu thực sự làm cho sự đụng chạm trở thành hạnh phúc. Dù chỉ nắm tay nhau trong cái nắng trưa rát bỏng của một buổi hẹn hò, nhưng tôi vẫn cảm thấy mát rượi!
Nước ùa về vui
cả khúc sông. Nắng dòn dã đầy lên
con phố nhỏ. Và tiếng cười khúc
khích rắt đầy như bóng lá.
Yêu đến dại khờ
Tự nhiên yêu đến dại khờ
Em da diết nhớ, anh phờ phạc trông
Hẹn hò như nước về sông
Trưa cùng ngắm phố nắng nồng nàn reo.
Cà phê. Những buổi đi chơi hầu như đều có ly cà
phê cầm tay. Cà phê có mùi thơm dễ
thương lôi cuốn, như sự hiện diện của anh bên cạnh tôi.
Tôi vẫn nhớ
quán cà phê Huyền ở Đa Kao, nơi chúng tôi đến lần đầu, Nước cam nhé. Không, cà phê đá! À, cũng dân cà phê. Sữa đá?
Không, buổi chiều thì thích đen đá.
Thứ thiệt!
Vậy thì hai cái
đen đá nhé...
Câu chuyện vui như tiếng đá chạm lanh canh vào ly cà phê. Tôi khuấy mạnh cho cà phê nổi những bọt nâu, rồi nhìn bong bóng cà phê vỡ từng cái một, vỡ từng giọt thơm. Tôi thưởng thức nhấp từng ngụm cà phê. Tôi muốn uống hoài nhưng ly cà phê cạn dần, cạn dần, đá nằm đáy ly trong vắt như buổi chiều đẹp dịu dàng ngoài kia.
Tôi mong những ly cà phê của mình sẽ còn đầy hoài.
Như của hôm qua
Uống nhau
một chút ngậm ngùi
Như pha
trong đó thơm mùi thịt da
Tự nhiên
như của hôm qua
Ly cà phê
đá đậm đà hương em.
Như pha trong đó thơm mùi thịt da
Tự nhiên như của hôm qua
Ly cà phê đá đậm đà hương em.
ĐỖ TRÀNG MỸ HẠNH