Sinh năm 1930 tại Ninh Bình. Trước 1975, ông phục vụ trong quân lực VNCH.
Chủ biên Tạp chí Văn Học Cỏ Thơm (2004-2008). Chủ Tịch Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Miền Đông Hoa Kỳ (2003-2007). Ông đã có 11 tác phẩm được xuất bản. Hiện cư ngụ tại Thành phố Richmond, Virginia.
NĂM BÀI THƠ TRẦN
QUỐC BẢO
HUẾ ƠI!
Ai về núi Ngự,
sông Hương,
Cho tôi gửi bớt
nhớ thương về cùng,
Bao năm xa
cách Miền Trung,
Nhớ chi nhớ rứa!...
lạ lùng, Huế ơi!
Nhớ về Bến Ngự…
nhớ Truồi,
Nhớ tà áo trắng,
ngược xuôi Trường Tiền!
Trên sông, em
gái Thừa Thiên,
Chở về Vỹ Dạ,
một thuyền đầy trăng…
Ối tang!... Ối
tang!… tình tang…
Câu hò mái đẩy,
chèo sang bến tình!
Ối tang!… tình
tang... Ối tình!
Dặt dìu điệu
hát, Nam bình, Nam ai.
Giọng em nức nở
cảm hoài,
Âm thanh lả lướt,
trải dài Hương Giang.
Ối tang!... Ối
tang!… tình tang…
Mộng mơ rứa
đó!... xốn xang cõi lòng!
Nhớ O thôn nữ
Kim Long,
Che nghiêng
vành nón, đi trong nắng tà!
Gió đưa cành
trúc la đà,
Gió vờn ve vuốt,
mượt mà tóc O!
Đồng Khánh ơi!
tuổi học trò,
Có còn soi
bóng, bến đò Bao Vinh?
Cố đô lưu luyến
bao tình,
Răng chừ trở lại
Ngự Bình, Sông Hương!
Huế ơi!...
trăm nhớ ngàn thương!
Hương sen hồ Tịnh,
hằng vương vấn lòng.
Giọng hò cô
gái Kim Long.
Tình tang… Ơi
hỡi!… ước mong ngày về!
TUYẾT ĐẦU MÙA
Tuyết đầu mùa ghé thăm miền Đông Bắc (*)
"Bích Môn Thành" đổi mầu sắc trắng
tinh (**)
Rặng trúc đào mặc áo cưới băng trinh,
Vũ điệu nhịp nhàng, rung rinh theo gió.
Như bông gòn, trải xuống đầy thảm cỏ,
Và trát lớp kem, lên các mái nhà.
Phố phường
thưa thớt kẻ lại người qua,
Xe phủ tuyết,
nằm bên đường say ngủ.
Hàng liễu
nghiêng đầu, thướt tha quyến rũ,
Mái tóc, hôm nay bạc trắng như bông!
Trước sân nhà, hình tháp nhọn, cây thông,
Tuyết quấn
quít đẹp như cây Sinh Nhật!
Tuyết nở đầy
trời… Tuyết bay phơ phất…
Bích Môn Thành, trời đất tựa Bồng Lai!
Buổi xế chiều,
tuyết vẫn xuống lai rai,
Bỗng rực rỡ,
ánh tà dương le lói!
Những bông tuyết
sáng bừng lên chói lọi!
Như kim cương
lấp lánh, sáng tinh cầu.
Cảnh trí huy hoàng. Chừng nửa giờ sau,
Tất cả Thành
phố chìm vào đêm tối.
Từng dẫy đèn
đường bật lên rất vội
Ánh điện chập
chờn phản chiếu tuyết sương.
Trận tuyết Đầu
Năm 2025 dễ thương.
Xuống vừa phải, như món Quà Mừng Tuổi!
TÂM SỰ BẠN GIÀ
Chớ than “khổ”!
- Tuổi nào mà chẳng khổ?
Quan niệm
“vui”. Thì Trưởng Lão vẫn vui!
Già khòm lưng,
vì gánh nặng tình đời,
Đầu cúi thấp,
tựa hồ bông lúa chín.
Tự biết mình cổ lỗ, nên nhường nhịn,
Tránh một bên,
cho hậu duệ tiến lên.
Tre già măng mọc, thuận lẽ tự nhiên.
Con hơn cha, ấy
là nhà đại phúc!
Mình đã tận hưởng,
cuộc đời trần tục,
Giờ buông lơi,
cho khỏe cái thân già!
Coi lợi danh
bù trớt, kể như pha!
Qúi nhất đời
người, ấy là "Tích Đức".
Xe bọc thép,
cũng có ngày rỉ mục,
Huống chi người,
tám chín chục xuân qua!
Chuyện đương
nhiên, tai nghễnh ngãng, mắt nhòa,
Gối mỏi lưng
đau, quên sau quên trước.
Hãy chấp nhận,
miễn cứ“vui” là được!
Chống gậy
phiêu phiêu, vui bước thong dong,
Ly cà phê sáng, ngắm mặt trời hồng,
Chung trà
trưa, đậm hương sen hảo hạng!
Đêm say sưa, mơ theo ngàn sao sáng,
Bóng trăng
ngà, lờ lững cánh mây bay.
Ngày ngâm nga, thú vị áng thơ hay,
Gió hiu hắt lắt
lay cành liễu rũ.
Tri nhàn đãi
nhàn tiện nhàn, là đủ,
Tâm an hòa -
Chớ ủ rũ thiệt thân!
Chuyện tử
sinh; ai cũng có căn phần…
Được sống ngày nào, cứ vui ngày nấy!
CHÀO XUÂN
Em yêu ơi!
Sao sáng hôm nay, ngồi trầm mặc
Để gió mơn man sợi tóc mai
Nắng hồng ướp long lanh trên thảm cỏ
Và trải mềm ve vuốt bờ vai
Em có thấy hai con chim nhỏ
Hôn nhau trên ngọn trúc đào
Thật dễ thương
Hót líu lo khúc nhạc tình êm ái
Mỏ trắng ngà như hạt gạo nàng hương
Trong mắt em, thời gian ngừng lại
Và môi em trọn vẹn một mùa xuân
Em biết không
Hạnh phúc đến thật gần
Như hương hoa
Như ánh hồng làn gió
Như kim cương long lanh trên ngọn cỏ
Ta hồn nhiên, đón nhận...
Em ơi!
Này tình yêu
Trái chín tuyệt vời
Hãy ân ái đắm say như chim nhỏ
Nắng ban mai chan chứa Xuân hồng
Sao em ngồi yên đó
Hãy đến bên anh
Với hạnh phúc, với tình
Mình hôn nhau và chào đón bình minh.
NIỀM ĐAU NĂM NGÓN
Tôi nhìn vào bàn tay,
Nièm đau đứt ruột, hôm nay hiện hình!
Ô hay, có phải tay mình?
Bán tay khói lửa chiến chinh thuở nào!
Tay này đã vượt núi cao,
Băng rừng lội suối, tiến vào chiến khu.
Ngón này nổ súng diệt thù,
Ngón này nghiên cứu bản đồ hành quân,
Ngón này gọi máy truyền tin,
Ngón này âu yếm anh dành cho em.
Ngón này đốt thuốc thâu đêm,
Cho bao phiền lụy bay lên mây trời!
Hiểm nguy là trọn một đời,
Con đường sinh mệnh, rối bời như tơ.
Công danh sự nghiệp mờ mờ,
Bao nhiêu đứt đoạn bên bờ nhân duyên.
Hồng hoa lên đỉnh kim tinh,
Cuộc đời bảy nổi ba chìm gian nan!
Bàn tay phạt bắc bình nam,
Bây giờ cầm cái mỏ hàn quơ quơ!
Bàn tay dựng Nước dựng Cờ,
Bây giờ khoanh cánh đứng chờ xin cơm.
Sượng sùng chẳng giám soi gương!
Nhìn mây phiêu bạt mà thương thân mình!
Đã coi thường lẽ tử sinh,
Mà sao Nước mất, thân mình còn đây?
Ngâm hồn vào đáy men say,
Vẫn không quên được chuỗi ngày thê lương!
Cúi đầu người nhớ Quê Hương,
Còn tôi úp mặt vào lương tâm mình!
Cách sông hát khúc hậu đình,
Ở đây cách biển, mặc tình xướng ca!
Đã đành, mất Nước, tan nhà,
Nhưng hồn Tổ Quốc trong ta vẫn còn!
Bàn tay nắm lại sắt son,
Một ngày còn sống là còn vùng lên!
TRẦN QUÓC BẢO