Trong ảnh: Nguyễn Quang
Sinh năm 1963 tại Quảng Ngãi. Sang Mỹ định cư tại Virginia vào năm 1984. Bachelor of Electrical Engineering. Master of Business Administration.
KHÔNG CÒN
Không còn gói quà sang trọng dưới gốc cây thông mỗi mùa giáng sinh
Không còn nụ cười rất hóm và đôi mắt rất sáng sau đôi mắt kiếng gọng tròn John Lennon
Không còn một thời Hiện Sinh, một thời Hippy, một thời pipe Dunhill, cà vạt lụa … đỏm đáng
Không còn buổi trưa lê la ở Le Chat Noir, ly rượu đỏ song sánh mùa thu DC nắngvàng ấm áp
Không còn buổi chiều dầm mưa ở New York, ghé qua MOMA, tần ngần trước những đóa lilies, nhát cọ Monet tưởng còn ướt sau cơn mưa miền Nam nước Pháp
Không còn một tín đồ của impressionism thẫn thờ dưới tác phẩm Rodin lừng lững tượng đài Balzac
Không còn mùa Xuân lê la Paris, café vỉa hè Champs-Élysées chân dài, váy ngắn
Không còn lê bước Sacre-Coeur đồi Montmartre, bờ sông Seine với các hàng sách, thì thầm với Baudelaire, Simone de Beauvoir
Không còn qua Brussels ghé thăm người em gái
Không còn đi Salt Lake, giống như về với quê hương …
Không còn mùa hè George Town, bá tước tay lái lụa và những lẳng hoa nghiêng nghiêng trong gió ở đường M
Không còn mùa Thu lá vàng rơi sau rừng, tìm một quán quen, ngồi chờ người bạn cũ…
Đi tìm tí thơ Louisiana ở Bayou, café và Beignets … ngồi nhớ tiếng kèn Louis Amstrong …
Không còn mùa Đông, những khúc củi khô tí tách trong lò sưởi, chai rượu từ Trader Joe’s, fromage từ Paris và bạn bè quây quanh …
Không còn về Sài Gòn, tưởng mình tuổi hai mươi phơi phới, café Highland, cơm thố chợ Cũ …
Không còn đi Đà Lạt sương mù, ghé qua Trạm Hành, ngồi chờ tiếng còi tàu, tưởng còn bạn bè tự năm xưa
Không còn người đàn ông chậm bước trong khu rừng Natick, rồi trầm ngâm bên cái coffee of the day, buổi sáng Starbucks.
Mùa Đông này, lạnh buốt anh Đinh Cường ơi!
Virginia 10, 2016
Chân dung Nguyễn Quang
Tranh Đinh Cường
CAFÉ XƯA
Sắm được giàn AKAI,
Ông bạn cố tri gửi cho Khánh Ly gọi nắng Sơn Ca 7, tình yêu trái phá …
Tìm được François Hardy, Dalida, Adamo trong chuyến đi Paris năm ngoái
Tìm cả Lê Uyên và Phương, giờ nào vẫn nhìn nhau, dầu trong huyệt sâu
…
Tính mở lại Quán Hồng Diệp,
Nhưng vắng em Sơn tóc dài tha thướt sáng chủ nhật nhà thờ rất ngoan
Tính mở lại café Uyên
Nhưng thiếu em Thành, em Thúy, em Ngọc Hiền … trợn mắt không cho thế chấp cây bút Pilot thiếu chịu mấy chén chè kê thơm lừng mè rang vừa tới
Tính mở lại La Rose, không có thướt tha áo dài Mộng Hà chiều tan học
Tính mở lại Diễm Xưa, nhưng Diễm Hoàng giờ về quê nhà cạnh chợ Đức Phổ
Tính mở lại café Hoàng Gia, không còn khói Capstan, ly café đen và hai mươi ấm trà, buổi chiều cuối năm, tiếng đàn Trung Nghĩa
Tính mở lại Bố Già, nhạc dĩa ABBA, Bee Gees, Boney M, xập xình Bahama Mama và Daddy Cool!!! Không còn chị em Quận Chúa ngồi quầy, nửa mắt liếc nhìn đám thanh niên lố nhố …
…
Giờ chỉ còn mình tôi
Và ba con bồ nhí đang đập cửa phòng
Ba ơi,
Đi bơi….
Tháng 9.2016
BÀI THƠ ĐẦU NĂM 2007
(Trên chuyến bay từ Jakarta về Saigon)
Những giọt nước mắt đầu năm
Giành cho hằng trăm con người chết đuối ở miền Trung Java …
trên đường về nhà an hưởng ngày lễ thứ tha của những người
Hồi giáo
Adam Air, mất tích vào ngày đầu năm, hơn trăm con người
thành tro bụi
Những quả bom ở Bangkok metro, nghẹn ngào ướt nước mắt
Sujira
Những tây ba lô ngơ ngác trên đất vàng rực áo choàng bắc
tông phật giáo …
Gió, nước, lửa, đất chuyển dời …
giọt nước mắt rơi từ Trung Đông về thấm đẫm lòng bà mẹ nước
Mỹ
Đạn bom … hỏa tiển bắn vào Somalia …
Đạn bom … hỏa tiển bắn vào Jesusalem …
Đạn bom … hỏa tiển bắn vào tel Aviv …
Đạn bom … hỏa tiển bắn vào Lebanon …
Những đạn bom dù làm bằng TNT hay Boeing 767 có vài trăm
hành khách kèm theo
Dù mang bởi chiếc ba lô, khăn trùm chừa đôi mắt
Dù thả bởi F-22 điều khiển bằng laser chính xác
Đâu có bao giờ là lời giảng của chúa Jesus hay đấng Allah …
đừng lừa dối chúng tôi … biên giới, thành trì, lòng tin,
sám hối
Cho chúng tôi yên trong mùa Xuân thoi thóp lửa
Cho trẻ ngủ quên bên đường qua biên giới
Cho đôi tình nhân không phải nắm tay nhau qua hàng rào kẽm
gai chiều đã xuống
Lãnh tụ nào bị treo cổ hôm qua
lầm bầm cố gắng bào chữa
lãnh tụ nào đã chết hôm kia
giờ xác còn phơi giữa lòng phố cổ
Những cố gắng điên cuồng tôn giáo, chủ nghĩa
những lý tưởng tuyệt vời, lừa dối trẻ con …
Cho chúng tôi bình yên … xin không được làm anh hùng hay
liệt sĩ
Chiến tranh, thiên tai, khủng bố, bạo tàn
Phải chăng 2007 là năm quay lại thời hoang dã …
Jan 4th 2007
TỰ
THÁN
Ta
đói quá làm sao mà xô nổi
Cổng
nhà em đá tảng nặng nghìn cân
Ta
rách quá làm sao mà che đủ
Cuộc
đời em ngày tháng rộng trăm năm
Ta
tội lỗi làm sao mà vào được
Trái
tim em nơi thánh thiện ngự trì
Cuộc
đời buồn làm sao ta biết trước
Có
những ngày ray rứt chuyện ở đi
Ta
khổ quá làm sao mà giữ được
Áo
em xanh biếc cả giữa sân trường
Nước
biển xa đâu chảy ngược về nguồn
Ta
thờ thẩn đăm đăm chờ cuối bãi
Ta
ngại quá, tên em thầm gọi mãi
Dáng
kiều qua chỉ biết ngóng vói theo
Ta
hèn quá nên trăm lần vụng dại
Sách
ngàn trang độc chỉ thuộc chữ yêu
Ta
nhát quá lời yêu xin gửi gió
Thơ
cho em đành đọc với cỏ cây
Ta
sợ hãi lời chối từ băng giá
Câu
tỏ tình đành giấu tận chân mây
Ừ
ta đó vốn là thằng lãng tử
Gốc
cu-li mà mộng những hoang đường
Em
tuyệt quá làm sao ta với tới
Làm
sao xin một chút mộng … bình thường
1989
CHÁN
Khi
ta chán coi đời như trái ớt
Xé
vụn ra bôi vào mắt môi mình
Rồi
trách mình sao không là Van Gogh
Đốt
mặt trời bằng một đóa hướng dương
Khi
ta chán tưởng mình là điếu thuốc
Bật
que diêm cháy rụi cả râu rìa
Rồi
tự hỏi tại sao mình bạc phước
Người gọi ai mà phone bận lia chia
Khi ta chán tiếng đàn nghe rất nản
Ngón rã rời chẳng đỡ nổi thanh âm
Rồi buông đàn thoáng chút xíu trầm
ngâm
Hóa nhung nhớ cũng làm dây câm tiếng
Khi ta chán soi mình trong đáy giếng
Hình hài ai sao xa lạ quá chừng
Thôi kiếp sau xin làm lão ngoan đồng
Để râu tóc không làm ai phiền muộn
Khi
ta chán thả đời theo nước cuốn
Xuôi
hai vai, hỏi - thần chết đâu rồi?
Đem
ta mau, về một cõi tuyệt vời
Ra
nỗi nhớ còn buồn hơn cái chết
Khi
ta chán cả cuộc đời vất hết
Trời
thì nâu và cây cỏ xám đen
Sáng
với chiều là khoảng trống mông mênh
Năm
với tháng sa mạc già còm cõi
Khi
ta chán mắt môi thôi cũng mỏi
Nhìn
cuộc đời bằng mi khép lim dim
Nửa
miệng cười vì xót buốt con tim
Dài
hơi thở say men nồng nhung nhớ
Khi
ta chán biển già thôi không thở
Mây
chẳng bay và sóng hết đùa vui
Em,
hôm qua vừa chối bỏ cuộc chơi
Ta
lên núi ngồi chờ trăng năm cũ
Tháng
9, 1990
NGUYỄN QUANG