Thứ Tư, 18 tháng 6, 2025

496. Chuyên đề "VIẾT BÊN DÒNG POTOMAC (1975-2025)" Kỳ 71 : HOÀNG HẢI THỦY 5 bài thơ.

Trong ảnh: Hoàng Hải Thủy
 

Tên thật là Dương Trọng Hải, còn có bút hiệu là Công Tử Hà Đông. Sinh năm 1933 tại Hà Đông. Vào Nam năm 1951. Năm 1952, đoạt giải nhất cuộc thi truyện ngắn của báo Tiếng Dân. Từ 1954 đến 1975, viết tiểu thuyết và làm báo ở Sài Gòn. Sau 1975, bị bắt ở tù 2 lần tổng cộng 8 năm vì viết bài đăng trên các tờ báo ở hải ngoại. Năm 1994, sang Mỹ định cư tại Virginia. Hoàng Hải Thủy là một người đa tài với hơn 60 tác phẩm đã được xuất bản. Ông nổi tiếng với các tiểu thuyết phóng tác từ văn học phương Tây. Ngoài ra, ông còn viết nhiều bài phiếm luận, hồi ký, thơ. Ông qua đời vào năm 2020 tại Virginia.  

 

HỎI ĐỖ PHỦ
 
Quốc phá sơn hà tại
Thành xuân thảo mộc thâm
Cảm thời hoa tiễn lệ
Hận biệt điểu kinh tâm.
 
Ôi thơ Đỗ Phủ ngàn năm
Sao tình phương bắc, trời nam ta buồn!
Vượn kêu ba tiếng lệ tuôn
Vượn kêu trăm tiếng ta còn gì đâu?
Cảm thời hoa cũng thương đau
Biệt ly, chim cũng qua cầu đắng cay.
 
Nhà tan, sông núi đâu còn đẹp,
Nước mất, thành xưa ai thấy xuân!
Ai mơ Trang Tử, mê hồ điệp,
Ai mộng công hầu, mị giả chân?
Ta đọc Đường thi, thương Đỗ Phủ,
Cảm thương người hay cảm thương thân?
Người lạc Quì Châu, liêu Kiếm Các
Ta sinh Hà Nội, sống Sài Gòn
Cuối trời sông khói, thuyền cô tịch
Người nhớ quê nhà giọt lệ tuôn .
 
Quê ta đất giải hai ngàn dặm
Đỏ nọ, vàng kia mấy chục năm
Thân làm Do Thái mơ Thành Cổ,
Mà Cổ Thành không chỗ đặt chân.
 
Người dâng kế sách, công danh bạc.
Ta viết ngàn trang truyện não nề.
Thế loạn người thương đời đói rét,
Tàn trận ta sầu cuộc chuyển di.
Công hầu đệ trạch giai tân chủ
Văn vũ y quan dị tích thì.
Được thua, còn mất, kim như cổ,
Riêng có Thơ ngàn thuở vẫn Thi.
Khi ai đó đã lên Cung Nguyệt,
Ngọc Thố, Hằng Nga đã bắt đi.
Ai nằm gác lạnh, ôm đêm lạnh,
Nghe tiếng thời gian chậm bước đi?
Hồn ai địa chấn, tim lôi vũ,
Nghe đáy mồ xưa quỉ xướng thi.
 
ĐỌC THƠ VŨ HOÀNG CHƯƠNG
 
Một mảnh hồng tiên trĩu ngón tay.
Hương mùa thu mất ngậm ngùi bay.
Anh vẫn Hoàng Chương, vàng với ngọc,
Trần ai nào lấm được trời mây.
Người về ngôi cũ, thơ trầm nhạc,
Tàn lửa hồng hoang, khói mái tây.
Chín ngục A Tỳ ma sửa mũ,
Mười tầng địa phủ quỉ cung tay.
Cười vang một tiếng tan tinh đẩu,
Sáu cửa luân hồi nhẹ cánh bay. 


CĂN NHÀ KHÔNG CÓ MÙA XUÂN
 
Ngày xưa tôi đọc thơ người lạ
Bài thơ sầu muộn một tình buồn.
Tôi nhớ ý thơ, không nhớ cả
Bài thơ tôi đọc một mùa xuân.
 
Mùa xuân xưa lắm, tôi còn trẻ
Chưa biết đau thương, biết nợ nần.
Đời chỉ có hoa và mật ngọt,
Da thịt thơm mùi phấn ái ân.
 
Tôi đã buồn vương, đã cảm thương
Bài thơ sầu mộng ý như sương
Người yêu một tối rời nhân thế
Thi sĩ đau mê chuyện đá vàng.
 
Đóng cửa nhà xưa quên gió nắng
Đàn xưa để mặc nhện tơ dăng.
Năm mòn, tháng mỏi thời gian vắng,
Trong căn nhà không có mùa xuân.
 
Ở giữa căn nhà u tịch ấy,
Đời sống buồn trôi với tối tăm.
Cho đến một chiều nghe pháo nổ,
Người sống bừng cơn mộng cuối năm.
 
Tay gầy vén bức màn cô quạnh.
Nhìn ra thiên hạ đón xuân sang.
Mới biết từ đêm tình tuyệt mệnh
Căn nhà mình không có mùa xuân.
 
Từ đấy hoa tàn và khói lạnh,
Bóng tối trùm lên lưới nhện dăng.
Vĩnh viễn mùa xuân không trở lại
Trong căn nhà không có mùa xuân.
 
Năm nay mái tóc không xanh nữa,
Tôi đã đau thương, đã nợ nần.
Một tối rùng mình tôi cũng thấy
Sao nhà mình không có mùa xuân?
 
Sao nhà tôi không có mùa xuân?
Bạn ơi... người bạn mới qua đường
Xin dừng chân lại cho tôi hỏi
– Sao nhà tôi không có mùa xuân? 
 
TẠI SAO?
 
Hốt tình, hốt vũ, thiên vô định
Vi hải, vi tang, địa diệc lao 

 
Thay đổi nào ai biết tại sao?
Tại sao? Câu hỏi tự khi nào?
Cũng buồn, cũng giận trời mưa tạnh
Cùng khổ, cùng đau đất biển dâu.
Ai thua, ai được, người điên tỉnh
Khi còn, khi mất, vật thương đau.
Hỏi sao thay đổi, sao mưa tạnh?
Đất dại, trời ngu có biết đâu! 
 
MỘT MỚ TRẦU CAY
 
Lạc loài phố cũ chiều mưa,
Ngỡ ngàng bến đợi tình cờ gặp nhau.
Thấy anh trắng nửa mái đầu,
Em nhìn nửa nhớ, nửa sầu, nửa quên.
Mắt em biển sóng ưu phiền,
Tim anh vừa đắm con thuyền phong ba.
Má em lóng lánh mưa sa,
Hay là giọt lệ em vừa thương rơi?
Dưới mưa ta khóc, ta cười,
Yêu xưa không lẽ không lời hỏi thăm.
Chồng em đâu? Biệt mù tăm.
Con em? Con dắt, con bồng trên tay.
Ba đồng một mớ trầu cay
Mẹ cha đã hỏi từ ngày còn không.
Chẳng duyên nên chẳng vợ chồng,
Có ân, có ái nên lòng vẫn thương.
Em ơi... Đôi ta từ mất Thiên Đường
Em là người nữ đoạn trường đầu tiên!


HOÀNG HẢI THỦY