Ý Nhi tên thật là Nguyễn Thị Dung. Nguyên quán: Hải Dương, Bắc Việt. Theo gia đình di cư vào Nam năm 1954. Tốt nghiệp Học Viện Quốc Gia Hành Chánh Sài Gòn, ban Tham Sự năm 1970. Làm việc tại Bộ Tài Chánh VNCH từ 1970-1975. Vượt biên và định cư tại tiểu bang Virginia, Hoa Kỳ từ năm 1984 cho đến nay. Làm việc tại Bưu Điện USPS từ năm 1988, về hưu năm 2013. Sách xuất bản: Góp Nhặt Hương Đời - 2025.
BỨC TƯỜNG CẨM THẠCH MÀU ĐEN
Từ khi cháu bé đầu lòng chập chững biết đi, chúng tôi và hai cô bạn share phòng ở chung cư thường hay đến công viên ở D.C. dạo chơi vào những buổi chiều mùa hè vì công viên nơi đây rất rộng, đẹp, mát và có nhiều bóng mát, ngay bên hồ Phản Chiếu (Reflection Pond) vì chung cư không có máy… điều hòa không khí. Chúng tôi đi dạo theo bờ hồ, ngắm những dàn vịt thành thơi bơi trên mặt hồ phẳng lặng êm đềm dưới nắng chiều hay lúc hoàng hôn, đẹp và thơ mộng vô cùng nên không muốn đi bộ xa đến thăm Bức Tường Cẩm Thạch Màu Đen vì cháu còn nhỏ.
Khi cháu bé gần 2 tuổi thì chúng tôi đã có công việc làm ổn định và mua nhà để có chỗ ở rộng rãi và có máy lạnh cho thoải mái, đồng thời hai cô bạn của tôi cũng lập gia đình và có nhà riêng. Chúng tôi vẫn thường gặp nhau vào dịp sinh nhật của các cháu và những buổi chiều trốn nóng ra công viên bên hồ Phản Chiếu chỉ còn là những kỷ niệm khó quên của những ngày mới đến Mỹ.
Một điều rất lạ, không biết là chỉ có chúng tôi hay là cũng như những người ở vùng D.C., là chúng tôi ít khi tự đi thăm những địa danh nổi tiếng ở đây như Lincoln Memorial, Washington Monument, Vietnam Veterans Memorial …mà chỉ đi khi có họ hàng hay bạn bè đến thăm và tiện dịp đưa họ cùng đi thăm những thắng cảnh đó. Chỉ có một ngoại lệ là hầu như ai ở đây, ít nhất cũng có một lần đi ngắm hoa anh đào nở quanh hồ Tidal Basin, hay là rất thường xuyên mỗi năm như chúng tôi, có lẽ vì cảnh hoa đào bên hồ quá thơ mộng và đẹp.
Thế rồi vào một ngày mùa xuân, khi chúng tôi đã về hưu và với những hình ảnh của ngày Sài Gòn thất thủ vào tháng 4/75, những tang thương đau buồn của những ngày cũ làm tôi chợt nhớ đến những người chiến binh Hoa Kỳ đã nằm xuống trên quê hương của chúng tôi để bảo vệ những gì chúng tôi đã mất và lưu lạc đến giải đất thiên đường của họ. Tôi muốn đến thăm họ để tri ân và cám ơn sự hy sinh của họ để bảo vệ tự do và dân chủ của miền Nam, của VNCH.
Mùa hoa anh đào đã qua, khách đến thăm Thủ Đô Washington D.C. không còn quá đông, hy vọng có chỗ đậu xe nên chúng tôi lái xe đi vòng vòng quanh khu gần Vietnam Veterans Memorial mà chúng tôi gọi là Bức Tường Cẩm Thạch Màu Đen (cũng như Washington Monument thì gọi là Cây Viết Chì) tìm chỗ đậu xe, may sao đến gần chỗ đi bộ đến đài, có xe ra và chúng tôi vào ngay chỗ trống.
Buổi sáng mùa Xuân, trời hơi lành lạnh, tôi chỉ quàng chiếc khăn san quanh cổ áo cho ấm, rồi thong thả đi vào công viên trong nắng hồng đẹp của buổi sáng. Dù là tôi đã thấy hình bức tường đá đen này nhiều lần trên TV và phim ảnh, nhưng nay thấy tận mắt mới thấy sự kiến trúc của bức tường này thật là đặc biệt và tân kỳ. Bức tường hình chữ V với góc tụ điểm là 125 độ, được xây bằng những tấm đá cẩm thạch màu đen đã được đánh bóng. Hai bức tường đen, mỗi bức dài khoảng 246 feet, tại tụ điểm có chiều cao hơn 10 feet và chiều cao giảm dần cho đến cuối tường chỉ còn khoảng 8 inches. Bức tường đen hướng về phía đài Washington Memorial, phía trên cùng khắc năm 1959 và hàng kế tiếp khắc tên người chiến binh chết đầu tiên, tiếp theo là tên những người chiến binh chết theo thứ tự thời gian, và được khắc vào tường đá đen bằng màu trắng. Bức tường đen thứ hai cũng như thế và tên người chiến sĩ chết cuối cùng năm 1975 vào hàng cuối ngay góc tụ điểm. Nhìn tổng quát, ngay góc tụ điểm cuối vùng là 1975 và tụ điểm cao nhất là 1959.
Chúng tôi đi bộ dọc theo đường bên cạnh bức tường, đến tụ điểm thì dừng lại, tôi để bó hoa trong khoảng trống nhỏ dọc theo chân tường, và thấy vài kỷ vật mà thân nhân khi đi thăm để lại. Khi ngước nhìn lên, tôi thấy bóng dáng của mình lẫn trong tên của những người chiến binh khắc bằng màu trắng trên bức tường đen trong như tấm gương, chợt thấy lòng mình chùng xuống trong những nỗi cảm xúc, như hồn mình hòa đồng cùng với họ trong cõi thiên thu… mơ hồ như có tiếng súng vang vọng ngày nào trên những nơi mà họ chiến đấu và bỏ mình trên đất nước của tôi … nước mắt tôi rơi trên cánh hoa để dưới chân tường... tôi vuốt nhẹ qua những mẫu tự thằng hàng thành tên của họ, giống như trên những mộ bia… Xin cảm ơn các chiến hữu đã chung lưng chiến đấu với chúng tôi để bảo vệ tự do và dân chủ cho quê hương thân yêu khốn khổ của chúng tôi…
Trong khi đi dọc theo bức tường thứ hai, lòng tôi càng bâng khuâng xúc động hơn khi thấy có một người lớn tuổi, mặc y phục chiến binh đã cũ, ngồi trên băng ghế đối diện với bức tường, bên cạnh có chiếc xe lăn, yên lặng nhìn vào bức tường đá đen…có lẽ cũng để hồn chìm vào trong những ngày tháng cũ… những chiến trận đã qua và những chiến hữu chỉ còn là những tên khắc trên bức tường…
Qua bức tường đến đến khu công viên rộng hơn có kỳ đài treo cờ của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, ngay dưới là cờ POW * MIA, và vài tượng đài như Tượng Đài Ba Người Lính, tượng đài Người Nữ Y Tá đang băng bó cho thương binh… Thường thì có rất nhiều du khách trong và ngoài nước đến thăm viếng Công Viên Quốc Gia tại nơi đây để chiêm ngưỡng những di tích lịch sử, nhất là vào mùa xuân hay mùa hè vì khí hậu dễ chịu và có nhiều cảnh đẹp.
Sau lần viếng thăm Bức Tường Cẩm Thạch Đá Đen tưởng niệm những chiến sĩ đã nằm xuống trên đất nước tôi, tôi không đến thăm lại nữa vì không muốn nhớ lại những kỷ niệm đau buồn, dù là khi đi ngắm hoa anh đào nở bên hồ Tidal Basin gần nơi đó…Xin cầu nguyện cho những người chiến sĩ mãi mãi được yên nghỉ bình an.