Chân dung Nguyễn Minh Nữu - Tranh Trương Vũ
THƯ GỬI NGUYỄN HỒNG KIM HẠNH
Thôi nhé bây giờ mây trắng trôi.
Xót xa cách mấy cũng đành thôi.
Đời này chẳng được nhìn nhau nữa.
Thương nhớ bao nhiêu cũng nửa vời.
Tìm trong tin nhắn
lời tha thiết
Buốt lòng đọc lại
lúc chia phôi.
Thôi nhé bây giờ
như lá rơi
Khi nhựa đời
không đến nữa rồi.
Nghiệp Duyên đã hết
thì chia cắt
Thanh thản bay đi
đến cuối trời
Dõi mắt nhìn theo
cơn gió cuốn
Để thương cho kiếp
một con người.
Thôi nhé bây giờ
như sóng xô
Dập dờn từng lớp
phủ lên bờ
Đã đến đã đi và
đã sống
Hồn nhiên như tiếng
khóc ban sơ
Chiêm nghiệm hiểu
cho cùng Lẽ Thật
Chỉ ghé qua như một
giấc mơ
Buông bỏ hết đi
phiền lụy cũ
Thuyền nhẹ xuyên
qua mọi bến bờ.
Thôi nhé bây giờ
thôi khát khao
Thôi mơ thôi ước
hết mong cầu
Ra đi con nhé về nơi ấy
Nơi mọi người rồi cũng sẽ gặp nhau.
13 PM- 04/15/2025
GẶP LẠI BẠN CŨ THỜI
CHINH CHIẾN
Men đắng không
làm ta lãng quên.
Tiếng hát chỉ làm
cho nhớ thêm
Cứ tưởng qua cơn
sầu, sẽ hết
Ai ngờ nối tiếp
suốt ngày đêm.
Lạc lõng những lời
đầy khí khái
Thổ lộ cho nguôi
chút nỗi niềm
Nỗi niềm như khói
xây trăm lớp
Buồn vui cười khóc cứ như điên
Bạn nhắc ngày xưa
thành quách đổ
Khởi hành vào cuộc
với truân chuyên.
Men đắng không
làm vơi xót đau
Năm mươi năm có lắng
được đâu
Cầu sắt gẫy
ngang, quân thất tán
Áo bào sũng máu
núi thâm sâu
Tây Nguyên sừng sững
lưng bi tráng
Đồi trọc Chư Pao
lính lạc nhau
Ta khóc có đâu vì
vết cắt
Mà khóc vì chung
giọt máu đào
Áo trận ngày xưa
giờ thất tán
Đầu xanh nay đã bạc
từ lâu
Một chân còn đứng
trong trời đất
Và tấc lòng son
đã bạc màu
Men đắng đưa vào
mộng trẻ trai
Dù đời đã mỏi dấu
u hoài
Bạn gợi một thời
đi chiến trận
Hồn ai về những lớp
sướng phai
Thấp thoáng mà
sao thương nhớ quá
Những hồn bất tử
giữa ngàn mây
Bạn ạ, vui một lần
hội ngộ
Chắc gì có được một
lần hai
“Ta tiếc đời ta
sao hữu hạn” (*)
Câu thơ như một
tiếng than dài
Cạn chén đêm này
đời viễn xứ.
Lưu luyến thì ai cũng giống ai.
Tiếng cười rộng lượng quên oan trái
Quên cả đời ta đã quá dài.
Tháng 6.2025
(*) Thơ Tô Thùy Yên.
Gặp
bạn bè trên chiến trường xưa,
sơn dầu trên bố, 18" X 24", 2008 - Tranh Trương Vũ
ĐẦU NĂM NÂNG CHÉN
Tặng Phạm Cao Hoàng
Hai chữ lưu hương tha thiết quá
Đứa thì Hải Giác, đứa Thiên Nhai.
May ở cuối trời dù tóc bạc
Kề vai vì có bạn mừng xuân
Nâng chén mừng xuân sầu cố xứ
Bên rừng tuyết phủ trắng ngàn cây.
Gánh nặng tuổi đời như đá tảng
Năm mươi năm đó dáng hao gầy.
Bạn nhắc Tuy Hòa bờ cát trắng
Nắng trên lưng “cha đạp lúa mùa hè”
Những truyền thống một đời ông vẫn giữ
Khiêm nhẫn, kiên cường, chuẩn mực răn đe
Nên trái ngọt mà bây giờ ông nhận
Là những chồi non ông đã chở che
Nhưng hạnh phúc chẳng chỉ là ăn ngủ
Tôi và ông trăn trở mỗi đêm về.
Hai chúng ta dù cố đứng bên lề
Quặn lòng mắt thấy với tai nghe
Miệng đắng khi tay nâng chén nước
Mây khói đâu như “Mây Khói Quê Nhà”.
Bằng hữu cũ càng ngày càng thất thoát
Ngày qua mỗi lúc một phôi pha.
May còn một chút lòng tri kỷ
Sớt chia nhau những lúc vui buồn.
Sa sót bài thơ thời tráng khí:
“Ba mươi chưa.” mấy thập kỷ rồi
Luân lạc tưởng chỉ là thoáng chốc
Ai ngờ đầu bạc vẫn tha phương
Tìm ở trong thơ hương đất cũ.
Vẫn còn thơm đắng vị thương đau.
Thế nước đã đưa đời sóng dạt
Cuối năm đầu bạc ghé thăm nhau
Vui nhé cùng nâng ly rượu nhạt
Mừng đời mấy kẻ hiểu nhau đâu.
Tâm huyết một vầng trao sóng biển
Ngàn sau ai biết, biết ra sao?
Tháng giêng Ất Tỵ 2025
Ghi chú: Những chữ in nghiêng là chữ trong Thơ Phạm Cao Hoàng.