Thứ Năm, 10 tháng 7, 2025

522. TRIỀU HOA ĐẠI. Trang thơ




Tưởng đâu em là. Nguyệt
 
đêm đi dưới trời xanh
tưởng đâu em là. Nguyệt
tay cầm những bông tuyết
nở một triệu vô thường
 
một triệu còn như sương
long lanh tình như đã
môi ngoan còn chăng nữa
níu kéo tuổi xuân thì
 
thời gian sẽ qua đi
tóc phai rồi như. Đã
trôi trôi theo ngày hạ
tiếng ve buồn thuở xưa
 
chân bước với ngày qua
mà kiếp nào như thể
thầm nhủ lòng đã trễ
lại nở nhánh vô thường
 
rừng xa chim cũng luôn
hót những những bài ca mới
có còn không chiều lại
những nụ tầm xuân xưa
 
nhủ em lên đồi mơ
mót chút tình xót lại
lá hoa cũng ở đấy
nhưng nào thấy trăng tròn 
 
mình anh lên đồi non
ngóng chờ em môi đỏ
bay ngút ngàn trong gió
nỗi nhớ nhau muộn màng
 
biết có còn không em
những bao dung thuở đó
một triệu hoa vẫn nở
nhưng lòng anh héo hon
 
anh lại lên đồi non
trong anh em là. Nguyệt
vẫn là em bông tuyết
triệu năm nở vô thường
 
một triệu còn như sương
tiếc tình không là. Nguyệt


cuối ngày


lâu năm đi biệt chưa về lại
đường xưa lối cũ chắc buồn thiu
loanh quanh chập choạng đời khô khấp
cỏ lá may ra biết trả lời
 
đi về đâu nước với non
cũng hao mòn, cũng vàng úa chiều hôm
với ta là cả muôn nghìn khuất
khơi bấc đèn lên soi bóng đêm
 
soi lên hình bóng của ta xưa
bao năm xa vắng đã về chưa
bao nhiêu tủi nhục, bao buồn tủi
gắng gượng cho qua kiếp sống thừa
 
soi thêm hình dáng của nhau quen
hãy cố quên đi những những héo mòn
bao năm rồi nhỉ ai còn mất?
lửa bếp nhân gian chắc vẫn còn
 
mở cổng năm nào tìm  bóng ta
xa rồi năm tháng có như xưa
bao năm khuất lấp. ngồi ngơ ngẩn
cũng khuất trong nhau những lúc về
 
ấp ủ suốt đời những ước mơ
dù cho sông nạn, núi rừng thưa
mai kia cháy rụi rồi sao nữa
bùng cháy thêm ta ngọn lửa thừa
 
đã rất lâu rồi ngày nữa xa
theo chim cánh rã,  lúc bay đi
gọi nghiêng để gió khi về lại
chắc sẽ không cùng, những cách chia?
 
bàn tay. Bất chợt nhớ bàn tay
ngày đã lên đầy đôi mắt ai ?
mà như nhắc nhủ quên thời ấy
quên cả nhân gian một kiếp này
 
có còn chăng những dấu không?
long lanh nước chảy giọt  muôn trùng
đi, về  hai ngã đời như đã
hỏi lại trăm năm hỡi tấm lòng?   
 
cuối ngày  chút nắng sót ven sông
chưa xa nhau. Sao sóng dậy trong lòng?
người về cúi nhặt bông hoa tím
rồi thả  trôi theo nước  giữa giòng
 
triều hoa đại.