Thu rơi!
Mùa thu không còn nữa
Lá xanh biệt ly rồi
Đời vàng phai cỏ úa
Hương mùa buồn chơi vơi
Mùa thu không còn nữa
Gió heo may chợt buồn
Một vầng trăng kẻ chỉ
Le lói cuối hoàng hôn
Mùa thu không còn nữa
Mây dẫu trắng trời xanh
Bao ánh nhìn thiếu nữ
Nguyệt tận buồn mênh mang
Là người muôn năm cũ
Chơi vơi giữa dòng đời
Nhấp nhô con sông nhớ
Níu tím lục bình trôi
Mùa thu không còn nữa
Cỏ lau quạnh quẽ buồn
Hạt mưa rơi rất khẽ
Hôn con nắng vàng thơm
Đâu rồi mùa thu xưa
Đâu rồi mùa nắng cũ
Gió ngẩn ngơ đâu rồi
Đâu rồi tình một thuở
Một thuở. Mùa thu rơi!
Cứ Vời Vợi Xa
Ta là ta cũng chẳng là ta
Chỉ là hạt bụi
từ xa trở về
Chẳng buồn bao
nỗi nhiêu khê
Chỉ là cõi mộng
bên lề nhân gian
Em là hoa cũng
chẳng là hoa
Mong manh vi
diệu ngọc ngà thiên thu
Thoáng qua óng
ánh sương mù
Như mây tan hợp
phù du cõi người
Mùa qua mùa, lại
chẳng là mùa
Hạ hắt hiu nắng
vỡ oà theo mây
Đông xám xịt nắng
hao gầy
Nắng mà không
nắng đong đầy xuân tươi.
Gió thu vàng
lá chơi vơi
Lúc như thầm lặng
lúc reo vui
Bao nhiêu sóng
gió cuộc đời
Cứ vờ tan hợp
cứ vời vợi xa
Tuỳ duyên.
Từng hồi chuông.tịnh độ
Kéo mê muội.
lòng ta
Tỉnh thức.tỉnh
thức đi
Giữa buồn
vui.nhạt nhoà
Mây.còn gì để
nhớ
Nắng.còn gì để
quên
Gió.lung linh
hoa cỏ
Rơi.thuở ấy
bên thềm
Ngày mai.ắt sẽ
đến
Ngày qua.là kỷ
niệm
Ngày nay.lòng
vu vơ
Lãng đãng.bao
nổi niềm
Người già.như
trẻ nhỏ
Trẻ nhỏ.thiếu
tuổi thơ
Vật vờ.quên hiện
tại
Nhớ.ngày cũ
ngây thơ
Tuổi xuân
thì.còn đó
Phượng đỏ thắm.sân
trường
Tờ thư.trao rất
vội
Giữa nắng.tháng
tư buồn
Mùa thu.không
còn nữa
Trơ cành.giấc
đông miên
Nhạn bay.về cố
xứ
Tỉnh giác.cũng
tuỳ duyên.
Hoài Huyền Thanh