TÀ DƯƠNG
Dặm dài hoảng hốt bóng tà dương
Lê gót chân đau nửa đoạn đưòng
Lá rụng gió lùa run rẫy tiếc
Hoa rơi mưa phủ luyến lưu thương
Ngả lưng đêm xuống đen cơn mộng
Chợp mắt ngày lên trắng giọt sương
Tình nghĩa còn nhau xin giữ lại
Nơi nảo giao điểm mối tơ vương
PHAN KHÂM
KIẾP DÃ TRÀNG
Xe cát biển ơi ! Kiếp dã tràng
Cả đời duyên nợ chốn trần gian
Giận hờn phút đó còn lưu luyến
Thương nhớ giờ đây đã xóa tan
Chân yếu sóng xô nào ngại khó
Lưng còng nươc cuốn chẳng từ nan
Mãi hoài suốt tháng ngày như thế
Theo bóng thời gian cứ vội vàng.
PHAN KHÂM
AI
Ai ôm bóng tà dương
Thả vào đôi cánh vạc
Nghe tiếng lòng man mác
Ôi nghìn dặm tha phương
Ai rẽ sóng Tiêu Tương
Phân chia hai dòng chảy
Trời mưa ngâu tháng bảy
Than thở bến Tầm Dương
Ai ngắm mười giọt sương
Long lanh trên cành biếc
Thuở ban đầu nuối tiếc
Sao còn lại chin thương
Ai níu lấy hoàng hôn
Xin thời gian dừng lại
Bên kia trời quan tái
Nhớ bóng người cô thôn
Ai thả sợi tơ tình
Giăng hoa thời áo tím
Tình một thời thầm kín
Lời hò hẹn đinh ninh
Ai ném ánh sao băng
Rơi vào nơi hố thẳm
Đêm nào ngồi suy ngẫm
Về một cõi xa xăm
Ai đưa đẩy vào nhau
Cả một trời duyên nợ
Nghe từng giây hơi thở
Tới luân hồi mai sau…
PHAN KHÂM
MỘT MAI TRỞ LẠI…
Một mai trở lại Sông Hằng
Có còn hạt cát tôi nằm đáy sông?
Hay vào sa mạc mênh mông
Bay về dưới cội xương rồng ngẩn ngơ
Đêm nào ngọn gió vu vơ
Không chừng gió xoáy qua bờ vực sâu
Ngày kia trở lại nương dâu
Xin quên đi chuyện thương đau đời thường
Xin làm hạt bụi tầm dương
Ngày xa vời vợi vô thường tri âm
Cõi nào còn giữ thâm tâm?
Khi tầm tay với phù vân muộn màng
Ngày kia trở lại địa đàng
Luân hồi tới bến bàng hoàng trông nhau
Bên bờ một bụi bông lau
Bạc phơ như chuyện qua cầu đắng cay
Thôi về cây cỏ mảy may
Ngủ yên đi nhé đời nầy nghe em!
PHAN KHÂM