Giã biệt chiều
Ném đồng tiền cuối cùng
vào canh bạc và quay đi, không nuối tiếc
Dụi mẩu thuốc tàn -uống
cạn ly café đắng ngắt
Anh phơi lòng  giữa
 phố xá thênh thang 
Anh ngồi lại vô hình
 trên  ghế đá 
 Khi   soi
mình xuống một dòng kênh
Anh tự ngắm gương mặt thật
thà đầy vết chân chim  khi nắng chiều sắp
tắt
Ngày tháng như ngọn nến
vàng hiu hắt 
Thắp lên đầu sự sống 
Ấm lên hơi thở nồng
nàn 
Của những đêm dài quay
quắt
Nỗi nhớ hôm qua 
Rồi khi ném những niềm
vui sau cùng vào giữa chiếu đời lạnh ngắt
Anh hiểu rằng nắng chiều
đã tắt 
Trong anh .
Nguyên Cẩn
Đêm bệnh viện nằm mơ
Đêm bệnh viện con mơ về
nhà cũ
Nơi một thời có mẹ còn
cha
Thấy thật gần nhưng cũng
thật xa
Khi tỉnh dậy mới hay là
quá khứ
Đêm bệnh viện con bay
trên mái ngói
Thấy mẹ ngồi trong bóng
tối cô liêu
Đừng mong con, tóc bạc sẽ
thêm nhiều
Trong giấc mộng con về
như ngọn khói
Đêm bệnh viện thấy anh
em đầy đủ
Gọi tên nhau sớm tối vẫn
vui vầy
Thời gian qua ai đếm những
hao gầy
Điểm danh lại mới hay
mình đang ngủ
Và mới biết vắng đi rồi
phân nửa
Theo cha đi xa mãi phía
chân trời
Chúng ta bên nhau chỉ có
một thời
Biết có gặp bên kia đời
sau nữa ?
Đêm bệnh viện nghe rơi từng
chiếc lá
Đếm ngón tay nghe tiếng
rụng sang mùa
Để rồi đêm hồn vọng tiếng
chuông chùa
Con lại nhớ căn nhà xa vắng
quá
Và nhớ mẹ trong những
ngày tháng cuối
Còn chút hơi hiu hắt giữa
thu tàn
Đếm lũ con nay chẳng đủ
nguyên đàn
Mẹ chợt hiểu chẳng còn
chi tiếc nuối
Nên cảm ơn cơn mơ đêm bệnh
viện
Cho ta bay vào gõ cửa
thiên đường
Quên nhân gian phận mỏng
cõi vô thường
Chúng ta tụ và tan như bọt
biển
Khi thức dậy mới hay
mình là nước
Chảy trôi hoài sao níu
được dòng xuôi…
Tan chiêm bao lại thấy
thoáng ngậm ngùi
Nghiệp sẽ trả nên từng
người sau trước
Có gì đâu mà băn khoăn họa
phước
Từng chuyến đò một bến
cuối qua sông…
Nguyên Cẩn ( Viện Tim
2013)