GẶP LẠI BẠN CŨ THỜI CHINH CHIẾN
Men đắng không làm ta lãng quên.
Tiếng hát chỉ làm cho nhớ thêm
Cứ tưởng qua cơn sầu, sẽ hết
Ai ngờ nối tiếp suốt ngày đêm.
Lạc lõng những lời đầy khí khái
Thổ lộ cho nguôi chút nỗi niềm
Nỗi niềm như khói xây trăm lớp
Buồn vui cười khóc cứ như điên
Bạn nhắc ngày xưa thành quách đổ
Khởi hành vào cuộc với truân chuyên.
Men đắng không làm vơi xót đau
Năm mươi năm có lắng được đâu
Cầu sắt gẫy ngang, quân thất tán
Áo bào sũng máu núi thâm sâu
Tây Nguyên sừng sững lưng bi tráng
Đồi trọc Chư Pao lính lạc nhau
Ta khóc có đâu vì vết cắt
Mà khóc vì chung giọt máu đào
Áo trận ngày xưa giờ thất tán
Đầu xanh nay đã bạc từ lâu
Một chân còn đứng trong trời đất
Và tấc lòng son đã bạc màu
Men đắng đưa vào mộng trẻ trai
Dù đời đã mỏi dấu u hoài
Bạn gợi một thời đi chiến trận
Hồn ai về những lớp sướng phai
Thấp thoáng mà sao thương nhớ quá
Những hồn bất tử giữa ngàn mây
Bạn ạ, vui một lần hội ngộ
Chắc gì có được một lần hai
“Ta tiếc đời ta sao hữu hạn” (*)
Câu thơ như một tiếng than dài
Cạn chén đêm này đời viễn xứ.
Lưu luyến thì ai cũng giống ai.
Tiếng cười rộng lượng quên oan trái
Quên cả đời ta đã quá dài.
Tháng 6.2025
(*) Thơ Tô Thùy Yên.