Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2025

666 . ĐẶNG QUYẾT TIẾN : TẠP CẢM Thơ

                                                                                                          


TẠP CẢM


1.

Tôi cứ cố mà không tài nào hiểu nổi
Bạn?
Còn bạn có hiểu không?
Hay cũng như tôi bất lực?
Còn chúng ta số nhiều số đông?
Ai hiểu
Ai không hiểu

Phi lí đến nực cười
Phi lí đến bi ai
Phi lí đến cỏ cây phải giật mình ngác ngơ rũ héo
Phi lí thậm phồn nhởn nhơ, bấn loạn
Ngôn từ bất lực
Thi ca bất lực
Sắc màu đường nét giai điệu thanh âm bất lực
Sân khấu giơ tay chấp nhận quy hàng
Nghệ thuật thứ bảy mặt xanh xám lắc đầu
Bất lực và tê dại
Không tài nào hiểu nổi
Bốn phía nhởn nhơ diễn tấn trò câm
Bốn phía quay cuồng nhào lộn những ảo hình bầy rối
Tôi cứ cố mà không tài nào hiểu nổi
Một câu chửi thề rơi vào khoảng trống không
Chửi thề tiếp và giật mình tự thấy tâm thần rối loạn

2.

Tôi cứ cố mà không tài nào hiểu nổi
Tấn trò đời
Đèn cù bất động
Đàn kiến leo phải cành cụt
Những con rối vô hồn
Đàn tắc kè biến sắc
Lũ vẹt bập bẹ những vô nghĩa thanh âm
Những ảnh hình, những so sánh và những biểu tượng đã thành lạc điệu
Ngay cả nỗi đau bất lực của chàng Hoàng tử Hamlet cũng trở thành nhạt nhẽo
Vị Hương làng, Vũ Đại làng bỗng thành xa lạ hôm nay
Tấn trò giả bỗng trở thành niềm tin không thay thế
Huyền thoại phố phường khiến chết rũ huyền thoại cổ xưa
Huyền thoại phố phường ngổn ngang bá láp
Khiến tôi
Khiến bạn
Ngẩn ngơ
Khờ
Ngốc
Bất lực
Hết đợi chờ...

LIÊN VĂN BẢN
[Hiện về từ những trang văn...]

Ôi khủng khiếp khủng khiếp khủng khiếp!
Ôi tang tác đảo điên đảo điên tang tác
Như khu vườn hoang thối tha đầy cỏ mọc
Chập chờn bóng quỷ hình ma nhập nhoạng hoàng hôn
Trăng tái nhợt sắc màu bệnh hoạn
Mặt người bềnh bệch loang lổ hồn rắn rết (*)
Miệng người há ngoác trắng nhởn những nanh dài nhọn hoắt
Miệng người hể hả cười đỏ lòm và tanh
Kinh hoàng ôi hai tiếng con người con ngợm con thú
Mặt trời vàng ềnh ệch điềm báo dồn dập tai ương
Những làng Mùi, làng Macondo, làng Vũ Đại u ám hôn mê trường kì ngắc ngoải nẫu nhừ ung thối cuối mùa.
Những thây ma sống nương nhờ những linh hồn chết
Trái tim chó đặt lồng ngực con người
Ma cà rồng rỡn chơi trong hội lễ
Trang nghiêm thề trang nghiêm như rặn ỉa
Nhợt nhạt vui nhâng nháo bi hoan
Ác địa, ác giang, ác sơn, ác mộc, ác điểu, ác nhân nghi ngút lẩu
Phường bát âm hùng hổ tấu khúc quân hành
Cờ tang đỏ lòm màu máu
Trần truồng vua bị đuổi ra đường
Ngai vàng trống rỗng
Đầm đìa máu
Âm u tù ngục
Vũ điệu tan hoang
Vũ điệu ma vương
Đêm lặng ngắt
Tái nhợt đất trời

Cuộc hành hương vô vọng
Linh Thứu Sơn giông gió tơi bời.
----
(*)Mượn ý của W. Shakespeare.

LOẠN ÓC
(Viết lại Gulive du kí...(

Là tấn trò đời - ôi ban dắc
Sao ông tài thế? nhà văn ơi
Tấn trò đời ái ố hỉ nộ
Kết cục tất tật ngơ ngác cười.

Những vai diễn thượng thừa, mạt rệp
Cảnh đặt bày nhí nhố lăng nhăng
Trò hí lộng trang nghiêm bày đặt
Xứ bu ku thế giới ai bằng!

Xứ bu ku cực kì ngạo nghễ
Quan ranh ma dân chúng lú mê
Ai cũng thế mỗi khi mở miệng
Đều tự hào! Sau đó chửi thề!

Chửi thề mà nghe hay như hát
Chửi chán rồi tất cả nghêu ngao
Toàn hành khúc với nhịp ba bốn
Mạnh ai nấy hét loạn cào cào.

Xứ bu ku buồn như chấu cắn
Chấu cắn thâu đêm vẫn thấy thèm
Chúng dân chán đời vô tửu quán
Rượu sếch tưng bừng sếch thâu đêm.

No rượu chúng dân vật ra ngủ
Bờ bụi cứ như bầy thú hoang
Hoang thú tụ bạ văn minh diễn
Văn minh nhiều như rác bên đàng.

Xứ bu ku một lần ta đến
Như nhai phải sạn! Ớn! Nôn khan
Bất ngờ, trời nổi cơn đại vũ
Đại hồng thủy. Bu ku tan hoang.

Bu ku xứ sau cơn hồng thủy
Cỏ non tơ mầm nhú lan lan
Vạn vật hồi sinh trong veo nắng
Bu ku mang bóng dáng thiên đàng!

CHỢT NHỚ
TƯỚNG VỀ HƯU
CỦA NGUYỄN HUY THIỆP

Khi ông tướng về hưu xuất hiện (*)
Với gương mặt già nua và rất buồn rất rã rời rất tả tơi và rất nhầu nát
Ngơ ngác trước những biến thiên vật đổi sao dời nương dâu bãi biển lộn ngược lộn xuôi nhộn nhạo mặt ma mặt quỷ mặt người
Đèn cù xoay xoay vần vũ
Ông tướng về hưu cù rù ủ rũ
Quá khứ xa vời
Mịt mờ
Sương khói
Lãng quên
Ông tướng đã hết thời
Ván cờ tàn
Hết cuộc chơi
Sĩ tốt giải nghệ
Tượng cụt què
Tướng đi ỉa kinh niên
Xe long lở
Pháo thì què như mã
Ván cờ hết sang sông
Tàn
Vắng...
Ông tướng về vườn
Ông tướng lẳng lặng tự mai danh tự trốn biệt tự biến thành vô tăm tích
Ông tướng về hưu hóa vô danh
Một - kí - hiệu - mất - nghĩa!

Khi ông tướng về hưu tái xuất giang hồ
Vẫn hùng dũng oai phong
Hét ra lửa
Mửa ra khói
Ngôn từ hùng dũng pha trộn ẻo lả bolero khói sương dân túy
Ông khuân bê bưng vác hòn đá quá khứ khổng lồ lên cao sơn chói lọi
Ông tướng về hưu còn nhiều ham hố cuộc chơi
Ông một kì thủ không bao giờ thất bại
Xe pháo mã tân trang
Ông tướng mơ màng cưỡi voi hùng hổ
Sĩ tốt mang theo đồ ăn nhanh giá rẻ vỉa hè
Ông tướng đã uống đủ thuốc phòng ngừa đi ỉa nhiều năm
Ông tướng về hưu không chịu dời cuộc chơi lạc thời tẻ ngắt
Ông tướng về hưu trọn đời mơ những nẻo đường ra trận mơ những trận đánh hào hùng thịt nát xương tan lênh loan máu
Ông tướng về hưu nhìn đâu cũng thấy sa trường
Ông tướng về hưu cao giọng
Ông tướng về hưu ôi ông tướng đã về hưu không chịu mai danh ẩn tích
Lồ lộ mua cười
Nỗi ngán ngẩm
Một thời không chịu chết.

----
(*) Tên một bài phê bình của Đặng Anh Đào.

CÃI LỘN QUỐC

Tặng Cụ anh Khắc Thái!

Chúng ta rảnh rỗi và cay nghiệt
Thường rất lùn và mắt tí hin
Vỉa hè, quán cóc...thành não trạng
Ham cãi nhau! Thật vãi cả lìn!

Xăm xoi xét nét thích suy diễn
Chuyện gì cũng thò mũi ngó nhòm
Tẩn mẩn đếm đo...Rồi cao giọng
"Thanh từ lệ cú" phì phì tuôn!

Toàn giọng bố đời! Rất cao ngạo
Thoáng nghe dậy mùi óc hủ nho
Rưới thêm tí Phật và tí Lão
Thành ra uyên bác và ngây ngô.

Ra vẻ thanh cao! Khinh quyền lực
Và khinh thế tục khinh bạc tiền
Ngôn từ lộ rõ mùi...hậm hực
Ghen ăn. Tức ở. Lộ trước tiên...

Chuyện vừa nói, lộ ra rõ nhất
Nơi hậu trường trí thức văn nhân
Tương khinh. Tương bỉ. Và tương khắc!
So với chúng dân gấp vạn lần!

Dẫn chứng!? Thôi rồi! Nhiều vô kể
Chỗ tôi. Chỗ bạn. Chỗ chúng ta
Có ớn không? Chắc là ớn lắm
Nước mình đích đáng/thị cõi ta bà.

Trợn mắt, cong môi...lời cay nghiệt
Đá mèo mắng chó...giọng rền vang
Đạp thúng đụng nia...sôi sục sục
Ai cũng trong tư thế sẵn sàng.

Thương thay nước mình! Ta bà quốc
Văn nhân thi sĩ hệt trẻ con
Thoắt cười thoắt khóc xoay chong chóng
Ngây ngô in hệt ông cụ non.

Thương ôi nước mình cãi - lộn - quốc!
Lãng xẹt nguyên cớ - ỉa chẳng ra
Cãi - lộn - quốc! Chán ngơ chán ngắt
Ối giời ôi! Sao lắm giặc già!