LÃO THI SỸ VÀ MỤ VỢ
TÀO KHANG
Thơ vừa đăng chưa ráo
mực
Mụ vợ già lập tức xỉa xói, chì chiết:
Rõ vớ vẩn thơ thẩn dở hơi
Cám lợn còn không có húp
Khổ thân gái già này vớ phải lão chồng
suốt ngày tự sướng
Lũ thương gia, nghiệp chủ, con buôn:
Thơ mày không đáng một xu
Nhuận bút cả năm chẳng bằng một lần tao
bao gái
Thời đại trí tuệ nhân tạo
Bấm một phát thơ tuôn ra ào ào
Bọn bò đỏ rần rần trên mạng ảo
Chụp mũ, chửi bới, mạ lỵ… bằng ngôn từ
mất dạy:
Phản động, bêu xấu quan quyền, phá hoại
quốc gia…
Gã nhà thơ giật mình chột dạ:
Ta ư?
Yêu còn không hết lòng dạ đâu đem phản?
Quốc gia nào?
Sao lẫn lộn với chuồng bò, lồng son,
xích đỏ…
Mẹ kiếp tay cán bộ
Lương ba cọc ba đồng đánh bạc bảy triệu
đô
Biệt phủ, biệt thự, ngai rồng, sập gụ…
Của cải bao la, tài khoản nước ngoài
Quân an ninh mạng ngày đêm rình mò theo
dõi
Từng chữ, từng câu kiểm duyệt ngôn lời
Đe nẹt gô cổ, đầu gấu đánh trong trại
giam cầm
Mụ vợ già rền rỉ ca cẩm:
Cắn cơm cắn cỏ lạy đức ông chồng
Đừng viết nữa kẻo mang tai họa
Chúng sẽ đập vỡ cái máng lợn nhà tôi
Lão thi sĩ đầu bù tóc rối:
Ơ hay nhỉ, bà mở mắt xem sẽ biết
Xưa nay tôi nào có viết bậy, viết sai
Báo chí đăng ông cán bộ danh giá giết
người phân xác
Mới hôm qua còn khen thưởng tuyên dương
Ông nọ bà kia toàn những tấm gương
Huy hiệu, huy chương đỏ khé
Cạp như hạm làm như mèo mửa
Đăng đàn ba hoa, khoác lác, nói xàm
Ơ bọn bò đỏ!
Quốc gia nào?
Quốc gia của ai đây?
Mấy mươi năm bầy hầy, lẹt đẹt
Mụ vợ già cong cớn lên khóc thét
Ông làm phúc tha cho mẹ con tôi
Tuyên giáo đã đe, đã dọa nhiều rồi:
Đường một chiều cấm người đi ngược
Lơ ngớ ấm ớ, chúng đánh không trượt
phát nào
Ông muốn viết cứ việc khen vào
Thổi ống đu đủ đưa chúng lên mây xanh
Tâng bốc, phong chúng thành thần thành
thánh
Dù hai nhăm rõ mười đỹ điếm lưu manh
Ông có thấy những ông kẹ bà chằng
Cứ đôn lên anh minh lãnh tụ
Mặc trứng ấp một lò cái ngữ ấy thậm ngu
Ông hãy phóng bút ca bọn ấy thiên tài
vĩ đại
Đặng tôi còn húp cám ngày mai
Con đường dài
Cứ viết theo ngón tay chỉ lối tiến lên
thiên đường
Lão thi sỹ rụt cổ so vai
Mặt nhàu nhĩ thân hình rúm ró
Phút sảng thần nhìn vợ
Có ai ngờ, bất chợt hấp háy mắt long lanh:
Trời, mụ vợ như thiên thần khai sáng
Mụ quả thật xứng đáng là lãnh tụ vinh
quang
Ta có mắt như đui bấy lâu nay chẳng thấy.
Lão thi sỹ vỗ đùi cười sảng khoái
Mụ vợ tấm mẳn tào khang với cái máng lợn
ăn
Có khí chất lãnh đạo thiên tài thượng đẳng.
Tiểu Lục Thần Phong
Ất Lăng thành, 1225