(Nhớ"Bác sĩ
Zhivago" của B.Pasternak)
1.
Giữa đêm dài lạnh giá
run người
Đói và lạnh
Củi rỗng không lò sưởi
Mưa buốt rơi và gió ào ạt thổi
Cô phòng
Ta đơn độc biết nhường
nào...
Tất cả đã bỏ ta
Tất cả đã ngoảnh mặt quay
lưng
Đã biến mất như chưa từng có
Đã tàn lụi thời hoa niên rạng
rỡ
Đã hư vô
Tất cả đã dời xa...
Ta chợt nhớ
Còn cây nến trên bàn
Hình như chỉ một
Ta lần mò trong đen đặc bóng
đêm
Cây nến còn sót lại
Một bao diêm
Que diêm còn sót lại
Cuối cùng...
Ta run tay và sợ
Bật
Không bật
Bật
Ta cầu Chúa trong yên lặng
hãi hùng
Bật
Không bật
Bật..
Và ngọn lửa đã sáng lên
Cháy ngọn nến trên bàn
Cháy
Ngọn nến cháy trên bàn
Cháy...
Tạ ơn Chúa lòng lành
Ơn Chúa
Ngọn nến cháy trên bàn
Trong đêm
Cô phòng
Đã bỏ ta đi tất cả!
Phép màu đã trở về
Ngọn nến cháy trên bàn
Nhỏ lệ
Ánh sáng trong không gợn
chút u sầu
Ngọn nến cháy trên bàn
Ngọn nến cháy
Đêm dài
Làm bạn cùng ta...
Ta bỗng thấy ngân vang khe
khẽ trong lòng
Lời thánh thiện và vô cùng
giản dị
Khe khẽ vang ngân...
Vật vô tri cũng biết tự tỏa
sáng nữa là người
Nhìn nến cháy trên bàn ta giật
mình và nghĩ
Sao bao nhiêu năm sống tẻ ngắt
âm u
Ngay cả Ái tình ta cũng run
và sợ
Ta tự nhốt ta trong cõi ngục
tù
Ngọn nến cháy trên bàn...ngọn
nến cháy
Nào cháy lên đi!
Ta tự sáng cho ta!
Ngọn nến cháy ...trên
bàn...ngọn nến cháy
Một lần thôi!
Tự tỏa sáng.
Dẫu một lần...
Ngọn nến cháy trên bàn
Ngọn nến cháy
Dòng lệ rơi
Dòng lệ rơi
Cháy đến tận cùng
Ngọn nến cháy đêm dài mùa
đông
Cô phòng
Nơi đã bỏ ta đi tất cả...
2.
Ngọn nến cuối cùng
Tận cùng cháy
Bay lên ánh sáng
Bay lên hương thơm
Bay lên
Bay lên những linh hồn
Thượng giới đón chờ trên ấy
Đã mấy ngàn năm vĩnh phúc
Hòa hợp
An lành
Trong veo tiếng cười
Trong veo tiếng hát
Trong veo ánh nhìn
Trong veo
Vẫy gọi
Ngọn nến cháy
Trên bàn ngọn nến cháy
Tạ từ chốn trần gian
Dần tắt...
THĂM THẲM SÔNG CẦU...
Qua thành phố sông như ngừng
trôi,
Nước thăm thẳm sâu
Thăm thẳm xanh
Thăm thẳm...
Sông có tự bao giờ?
Và bao giờ sông biến mất?
Tôi hỏi vu vơ không cần đợi
trả lời
Sông bình thản vẫn xanh thăm
thẳm
In hình những bảng lảng mây
trôi...
Từ thượng nguồn sông chảy
vào thành phố
Hình như mamg về một chút sắc
chàm
Hình như mang về cả hương rừng
đằm sâu và lặng lẽ
Hình như mang về...Hình
như...
Thăm thẳm sâu
Thăm thẳm xanh
Khi sông Cầu qua thành phố
Tôi nghe được gì từ sắc sông
xanh?
Tôi nghe được gì từ lặng yên
thăm thẳm nước?
Tôi nghe được gì từ bảng lảng
mây chiều?
Tôi nghe được gì?
Thăm thẳm dòng xanh....
Thành phố nơi sông chảy qua
Không chở nặng phù sa
Không bên bồi bên lở
Chỉ thăm thẳm xanh
Thăm thẳm sâu
Lặng lẽ
Làm héo khô những quen
nhàm chữ nghĩa ...
Nước đủ trong cho tôi soi
gương
Nước đủ sâu để trở thành bí ẩn
Nước đủ xanh làm dịu bớt ưu
phiền và rửa trôi bụi bặm...
Thăm thẳm sông Cầu
Khi qua nơi
thành phố...
HÌNH NHƯ MƯA XUÂN ĐÃ NHẸ
BAY...
Sau những ngày ngằn ngặt
cóng tê chưa từng
Hình như có mưa xuân
Hình như có gió đông mang
hơi thở biển khơi về âm thầm lặng lẽ trong đêm
Ta mở cửa
Hoa đậu li ti vạn vạn trong
veo nước
Chồi xanh lấm tấm
Nhẹ bay
Nhẹ bay
Mưa như bột mang mùi thơm
chè lam quện cùng khói bếp mơ hồ thiếu thời xa vời vợi
Mùi thơm thăm thẳm kí ức gọi
ta về
Dòng Lô giang nước xanh
trong chảy xiết
Chập chờn sương khói
Những con thuyền xóm chài
ngái ngủ
Cha ta một mình lặng lẽ
Vài khoanh sắn
Mấy củ khoai
Lửa rơm ủ chín
Bữa sáng
Nhà nghèo
Đông con
Bóng cha ta chập chờn trên
vách chập chờn trong làn sương khói mỏng manh trong nỗi nhớ day dứt một đời
Ngôn từ đành bất lực...
Phảng phất mưa bay
Năm cùng tháng tận
Ngôi nhà ta ở bây giờ không
còn bếp thơm mùi khói rơm, mùi khoai mùi sắn tỏa ra từ chiếc nồi gang ủ trong
tro nóng
Bóng của ta không chập chờn
in trên vách
Lô giang mùa xuân này có còn
trong xanh có còn chảy xiết có còn vạn chài ngái ngủ sáng nay
Mưa bay
Mưa bay
Khói sương đưa ta về một thời
vời vợi xa
Những chân trời kí ức.
NHƯ NHÁNH CỎ BIẾT TÌM NƠI
BÉN RỄ
Người đàn bà không nhuộm tóc
Như vô số người cùng lứa
Phong sương mang vẻ đẹp
riêng
Nét kiêu hãnh
Còn lưu trong ánh mắt nhìn
Cháu bé ngủ ngon lành, nôi
nhỏ
Hơi thở nhẹ
Căn phòng thanh nhẹ thơm nắng
sớm
Tôi ngồi nghe
Chị kể chuyện đời mình
Không hối tiếc
Không chát chua
Không hờn dỗi
Chút giễu cợt thoảng qua...
Thủa ấy
Mười tám trăng tròn
Đẹp và hiền
Căng nở
Thuộc hàng làm nghiêng tất cả
Làm nát tan tất cả
Sắc đẹp một thời thiếu nữ
Trong và lành...
Rất tình cờ theo chúng bạn
Viết đơn vào lính
Thời chiến chinh
Mơ mộng một thời
Ra trận ....mùa này đẹp lắm
Tình cờ thôi rất mực tình cờ
Trở thành lính văn phòng
Xa nơi bom rơi lửa cháy
Tình cờ
Rất mực tình cờ...
Sắc đẹp làm nghiêng tất cả
Làm nghiêng phận số con người...
Thủa ấy
Cái thời ngày xưa ấy
Nghiệt ngã kinh hoàng
Chị trở thành người đàn bà
Dạ chửa bụng mang
Chị lặng im không nói
Người đàn ông của chị
Chiến binh
Một lần đi
Mất dấu
Không bao giờ về
Người chiến binh cùng mối
tình trong bóng tối
Đẹp âm thầm lặng lẽ
Trong nước mắt tủi hờn
Người ta trả chị về quê
Cha mẹ nửa mừng nửa tủi
Số phận con người
Như búi cỏ gầy
Tơi tả tả tơi búi cỏ...
Năm tháng đi qua
Thường nhật cuộc đời
Xót thương cũng dần lùi
Một thủa ra đi không bao giờ
trở lại
Chinh chiến nhạt dần
Người đàn ông
Trong mơ hiện về thoáng chốc
Không buồn không vui không hối
tiếc
Bóng ma kí ức
Theo năm tháng nhạt dần...
Căn phòng nơi tôi ngồi sáng
nay
Bình yên
Mùa thu dịu dàng chút nắng
Không dám hỏi thêm
Nhưng tôi tin
Đứa con
Người mẹ đơn thân
Những nhánh cỏ gầy
Không rũ héo
Vươn lên trong năm tháng
Lặng lẽ
Âm thầm
Tìm nơi bén rễ
Để biếc xanh.
ĐẶNG TIẾN (Thái Nguyên)