1. KHAI BÚT CHỦ NHẬT
NGÀY KỶ DẬU HẢO THƯƠNG ĐẠI CÁT
Qua thời viết gởi báo đăng
như món quà mọn mong quen bạn vàng
thời này người viết giàu sang
tư tưởng bút pháp tầm quan đại thần
triều lê tôi đã thiên vân
lãng du nằm mộng khỏi trần gian xa
lâu lâu vén màn ngân hà
hít thở mùi vị đàn bà dưỡng thân
vẫn nuôi trong ta cái thần
ngôn từ cũ rích điệu vần thi ca
đời đời thế giới nữ hoa
vẫn lừng lẫy nhất cõi tà chánh âm
cũng chính là cái nội tâm
của sinh động đực lông bông màu mè
mỗi thời mỗi kiểu viết khoe
cái cội nguồn sống gốc phè phỡn vui
sớm nay tôi sung trong người
tưởng bở gõ thử hóa đười ươi kinh
tặng em, ai là em mình ?
quí nương ai dám? (làm thinh mỉm cười)
tôi rơi về lại cái tôi
đèn soi đen cái bóng ngồi sau lưng.
LH, 5h25 AM, ngày 09-02-2025
■
2. THIỀN ĐỐN NGỘ KHI NHỚ TRĂNG LƯỠI LIỀM
Thỉnh thoảng nói dốc cho vui
chứ không nói xạo phỉnh người, dở hơi
có phỉnh là phỉnh chính tôi
ảo tưởng chút xíu cho đời sáng đêm
lờ mờ như trăng lưỡi liềm
trong dáng khuyết nguyệt của em tôi xài
em tôi, là em áo dài
lòng thòng hai nhánh hoa tai dịu dàng
khi đứng lúc đi mơ màng
đến khi đụng cái mặt bàn viết ra
mỗi chữ nở một đóa hoa
mỗi câu cả đám hương tha thiết nồng
tôi nhìn ngỡ một dòng sông
bỗng vui muốn lội theo dòng nhởn nhơ
khi tưởng đang bơi trong thơ
lừ đừ đuối mắt chợt ngờ là văn
thơ, văn = đứa con, đứa thằng
quậy tôi lạng quạng bỗng văng ra ngoài
sặc nước, mỏi hai bả vai
vội "thiền đốn ngộ" thở dài, thức luôn
hóa ra giấc mộng không buồn
lâu lâu nhớ lại như tuồng nhớ luôn
nhớ luôn để được buồn buồn
viết cà rỡn thế sương sương hủ chìm
LH- 9h31 AM ngày 09-02-2025