Thứ Tư, 11 tháng 6, 2025

481. Chuyên đề "VIẾT BÊN DÒNG POTOMAC (1975-2025)" Kỳ 57 : VŨ THẤT Ngôi sao Sài Gòn..

Trong ảnh: Nhà văn Vũ Thất

Tên thật: Võ Văn Bảy, sinh năm 1940 tại Tân Châu, Châu Đốc. Tốt nghiệp Khóa 11 SQ Hải Quân năm 1963 tại TTHL Hải Quân Nha Trang. Hạm trưởng Tuần duyên hạm Hoàng Sa HQ 616 (1971-1972) và Chỉ huy trưởng Liên Đoàn 3 Ngăn Chận (1974-1975). Sau năm 1975, ở tù cải tạo nhiều năm. Vượt biên đến Mỹ tháng 3/1984 và hiện đang sống ở tiểu bang Virginia. 

Tác phẩm đã xuất bản: - Đời Thủy Thủ (1969 - 2012) - Trong Cơn Bão Biển (1969) - Một Dòng Sông Cho Chiến Đỉnh (1974- 1985) - Đời Thủy Thủ 2 (2023 - 2024), Sắp xuất bản: Đời Thủy Thủ 3.


NGÔI SAO SÀI GÒN

Sau khi vừa ý với độ đắng của ly cà phê, tôi bước về chiếc máy tính, người bạn thân thiết mỗi ngày. Vừa ngồi lên ghế, tay vừa chạm nút “ON” tôi chợt nhận ra một phong thư trên bàn. Nét chữ viết tay xa lạ hiện rõ dòng chữ: “Kính gửi tác giả truyện ngắn “Có Một Vì Sao, trên góc trái ghi địa chỉ: 

Nguyễn Thanh Lâm
Thế giới những nhân vật
Có Một Vì Sao, VT
 

Tôi bật cười: “Chà, nghe như liêu trai chí dị! Thử xem kẻ hậu sinh chấp bút ra sao!” Tôi mở tờ giấy trong phong thư không dán kín. Chữ viết tay dễ đọc nhưng nét không đều: 

“Chào tác giả “Có Một Vì Sao”. Tôi là Nguyễn Thanh Lâm, nhân vật chính nam, xin nhờ tác giả chuyển thư này đến Linh Chi, nhân vật chính nữ.”  

Tôi lại bật cười: “Nhập đề xem táo bạo quá lắm! Dám lấy nhân vật trong truyện của mình ra giỡn hớt! Nhưng ai đùa dai thế này?”. Vợ tôi đang đi chợ, cửa nhà khóa. Chữ viết và kiểu đùa không phải của vợ tôi. Tôi tò mò đọc tiếp:  

Cháu Linh Chi thương mến, 
Tự dưng bác tha thiết muốn gửi đến cháu vài lời tâm sự…
  

Mười năm rồi, không rõ cháu còn nhớ lần đầu gặp nhau ở Mỹ? Dù con gái bác từng kể nhiều điều về cháu, khi gặp bác vẫn bất ngờ. Có nhiều lý do con bác xin cho cháu về ở chung nhưng với bác thì vì vẻ duyên dáng, đẹp mặn mà. Đó cũng là lần đầu bác cảm thấy lòng rộn rã sau nhiều năm u hoài…  

Bác tự nhủ: cảm xúc ấy rồi như gợn sóng giữa đại dương. Nhưng cháu, cháu lại như vệ tinh rực rỡ, cuốn hút một hành tinh cằn cỗi. Có cháu trong nhà, bác vui hơn từng ngày. Nhưng vẫn cố giữ lòng bình lặng. Rồi một đêm mùa thu, dưới bầu trời đầy sao, bác và cháu lần đầu ngồi đối ẩm. Cháu nhấp ngụm trà, thánh thót: "Trà ngon quá bác ơi!"Nhiều năm độc ẩm, lần đầu bác tìm được người đồng điệu. 

Rồi cháu cất tiếng hát về một ngôi sao gợi bác nhớ nghiệp hải hồ xưa: 

Em không làm sao Mai
Anh chẳng làm sao Hôm
Chỉ làm ngôi sao không tên
Để gần nhau suốt đời
Để được gần nhau suốt đời.
Ðược gần nhau suốt đời.  

Giọng hát của cháu thiết tha quá, thiết tha đến nghẹn ngào. Bác không còn phân biệt được mộng hay thực. Bác ngờ rằng chính cháu là nhân vật trong bài ca, khi "Anh và Em cùng làm ngôi sao không tên để được gần nhau suốt đời” thì cũng rất rõ ràng bác đã mất cháu. Mất người chưa từng là gì trong đời mà vẫn thấy đớn đau. Vì vậy bác đã gọi cháu là Ngôi Sao Sài Gòn. Ngôi sao của riêng bác.  

Cháu còn nhớ đêm dạ tiệc chia tay trên du thuyền Spirit of Washington D.C. trên dòng Potomac, cháu đã nắm bàn tay bác như một cảm thông cho việc bác mất vợ mất con trên đường vượt biển và cháu nói: “Cháu không muốn rời xa nước Mỹ!” 

Bác đã đinh mở miệng “Thì ở lại!” nhưng một ý thức mơ hồ kịp ngăn cản. Vì vậy bữa tiệc chia tay vẫn giữ nguyên ý nghĩa của nó. Từ đó, bác chỉ còn biết chờ cái hẹn gặp lại sau ba năm. 

Rồi ba năm trôi qua, bác đã hăm hở về Sài Gòn. Bắt chước con gái, bác muốn dành cho cháu một sinh nhật ngạc nhiên nên không báo trước. Đúng 6 giờ chiều bác nôn nao đến nhà cháu. Bác đã vô cùng xúc động khi nhà của cháu giống hệt nhà bác. Chỉ khác một điều, không như bác đã hân hoan đón tiếp cháu ở Mỹ năm năm trước, lần này bác nhấn chuông mãi… Nên đành để quà sinh nhật của bác và của vợ chồng Huyền trước cửa rồi lặng lẽ ra đi... 

Số Trời đã định. Thì đành coi cháu như một ngôi sao quá xa xôi. Xa xôi mà mãi là Ngôi Sao Sài Gòn. 

Nguyễn Thanh Lâm 

 ***  

Tôi vẫn đăm đăm nhìn lá thư. Từng dòng chữ là thật. Nhưng làm sao có thể? Ai để thư này lên bàn? Nếu là chính Nguyễn Thanh Lâm… thì lạ lùng quá!

Nguyễn Thanh Lâm là tên hư cấu của người bạn chí thân của tôi. Cách đây mười năm, trong cơn say, anh kể tôi nghe chuyện tình dở dang của mình, dặn đừng dùng tên thật. Truyện được đăng nhiều nơi, rồi tôi cũng quên. Anh vừa mất tuần rồi. 

Giờ đây, cái tên hư cấu lại hiện về, nhờ tôi chuyển thư cho người xưa. Tôi ngỡ ngàng. Phải chăng vong hồn bạn tôi hiển linh, chỉ để nhắn lời cuối cùng? 

Dĩ nhiên tôi đâu thể chối từ. Nhưng nhờ chuyển mà không cho địa chỉ thì gửi thế nào đây! Tôi nghĩ đến việc bịa ra một truyện ngắn trong đó có phóng ảnh lá thư, rồi mô tả rằng thư đã gửi và Linh Chi đã nhận. Viết thêm cho lâm ly là cô bé đang đọc và đang rơi nước mắt. Nhưng tôi như thấy anh không hài lòng. Ý của anh xem chừng muốn tôi chuyển đến tận tay nhân vật Linh Chi, không qua sáng tác.  

Tôi tựa lưng vào ghế, ôm đầu nghĩ ngợi. Rồi cầm phong thư lên đọc địa chỉ người gửi. Bất chợt ánh sáng lóe lên. Có thể là cách này. Tôi dùng Smart phone chụp hình lá thư, copy rồi paste vào yahoo email. Tôi đánh máy vào từng mục theo địa chỉ trên bao thư:  

To: LinhChi@comotvisao.vt                                         
Subject: Chuyển thư Nguyễn Thanh Lâm  

Tôi nghĩ bụng, cho dù yahoo báo địa chỉ không tồn tại, tôi cũng coi như nhiệm vụ hoàn thành. Tôi đã gửi đúng địa chỉ anh cho. Nhưng, thật lạ lùng. Một hàng chữ hiện lên đầu email: “Your message has been sent.” Tôi chờ thêm, chờ mài mà không thấy yahoo báo “Rất tiếc. Địa chỉ không tồn tại.” Có nghĩa nơi nhận đã nhận được thư. Thật là lạ! Để chắc ăn, tôi thử Forward cho LamNguyen@comotvisao.vt như một thông báo nhiệm vụ hoàn thành. Kết quả yahoo cũng báo như trước “Thư đã gửi” và đã được nhận. 

Hẳn bạn mình hài lòng nên đêm đó tôi ngủ say sưa. 

***  

Sáng hôm sau, như có linh tính, tôi rời giường bước thẳng đến bàn viết. Một phong thư nằm đúng vị trí lá thư hôm qua. Vẫn dòng chữ: “Kính gửi tác giả truyện ngắn “Có Một Vì Sao” nhưng bằng nét chữ nắn nót hơn.  Đọc nơi gửi: Linh Chi, tôi giật mình. Cùng lúc, từ phong thư thoang thoảng một mùi hương. Tôi chợt nhớ lời kể của bạn. Anh nói mỗi lần có dịp gặp Linh Chi là anh có dịp thưởng thức hương thơm đó mà anh gọi là mùi "hoa biển".  Tôi rùng mình. Thư viết: 

“Chào tác giả “Có Một Vì Sao”. Tôi là Linh Chi. Chân thành cám ơn đã chuyển thư bác Lâm. Xin cho gửi lại đôi dòng..." 

Bác Lâm thương kính, 

Cháu không ngờ nhận được thư bác. Nhiều dòng phải ngưng đọc, để hít thở thật sâu. Khi đọc đến đoạn bác nói để quà trước cửa, cháu ôm mặt khóc ròng. Món quà đã mất, mà sáng nay cháu vẫn ra cửa tìm. Mười năm rồi...  

Cháu cứ nghĩ bác giận vì cháu không đón tiếp bác hôm ấy. Bác biết không, chính hôm ấy cháu đã về thăm làng Hòa Hảo, đúng như lời hẹn chia tay ở Washington. Lúc ở phi trường, cháu đã hỏi: “Bao giờ bác về thăm cháu?” Và bác đã trả lời “Ba năm nữa bác cháu mình gặp nhau!”. “Bác nhớ đó, ba năm mà bác không về, cháu sẽ thăm làng Hòa Hảo. Cháu đến đó, chỉ để coi như được gặp lại bác." 

Bác Lâm. Hai năm sống trong nhà bác là hai năm hạnh phúc nhất đời cháu. Mấy đêm đầu cháu không ngủ được vì sợ bác vào buồng. Có ai mà quá tốt cho ở trọ vô điều kiện! Tuy cửa có khóa nhưng cháu chỉ khép kín vì không muốn làm người bất lịch sự. Nhưng dần dần bác cho cháu niềm tin tuyệt đối... 

Cháu vẫn nhớ lần đầu bác cháu mình đối ẩm ở bao lơn dưới bầu trời đầy sao. Không gian thơ mộng khiến cháu nhớ đến bài “Ngôi Sao Hà Nội” cháu ưa thích. Và cháu cất tiếng hát. Bác đã lắng nghe và đã tỏ lời cám ơn giọng ca tuyệt vời của... Ngôi Sao Sài Gòn! Cháu đã không hiểu vì sao bác gọi cháu là “Ngôi Sao Sài Gòn”. Cháu đã ngờ rằng bác muốn nhắc nhở cháu là đừng bao giờ quên gốc gác dân Sài Gòn, đừng bao giờ quên thành phố thân yêu nay đã bị mất tên. Nhưng đọc thư bác, bây giờ cháu mới hiểu và cháu… khóc!  

Cháu có bao giờ quên đâu. Suốt mười năm qua Ngôi Sao Sài Gòn đã soi rọi khắp nơi để tìm người đặt tên và nay cháu đã tìm thấy, dù chỉ là thấy... qua thư. 

Cháu vẫn nhớ đêm dạ tiêc giã từ trên sông Potomac, có lúc nào đó cháu đứng bên bác nhìn dòng sông long lanh ánh đèn. Dòng sông trôi xuôi êm ả nhưng đôi khi cháu lại cảm nhận chiếc du thuyền xôn xao lay động. Cháu những mong bác khuyên cháu ở lại nhưng bác chỉ nhìn xa xôi… 

Vào giờ vui chơi, vì cháu không biết khiêu vũ nên bác và cháu ngồi yên nhìn thiên hạ. Và cháu đã hỏi: “Bác gái thích điệu gì, hả bác?” “Rumba.” Thưa bác, bây giờ cháu rất rành điệu rumba, mà vì bác không trở lại Sài Gòn nên cháu thường khiêu vũ với Sơn. Anh ấy tận tụy chăm lo cho cháu và đồng hành cùng cháu thực hiện những việc bác từng kỳ vọng. Năm nào Sơn cũng cầu hôn. Đến năm thứ tám, cháu kể về bác. Sơn cười bảo anh không quan tâm. Ký ức nào rồi cũng nhạt phai. Cháu không còn lý do để trì hoãn thêm. Sơn đã là chồng cháu hai năm nay. Anh luôn tỏ ra thương yêu cháu hết lòng, mà cháu thì đôi khi thẹn với lòng... 

Bác từng hứa nếu ngày nào đó cháu muốn trở lại Mỹ, bác sẽ tặng vé máy bay. Nếu ngày đó cháu đã có chồng, sẽ tặng hai vé. Cháu rất mong gặp lại bác…  

Kính, 
Linh Chi 

***  

Tôi thẫn thờ với dòng chữ sau cùng. Cô cháu chưa biết Nguyễn Thanh Lâm ngoài đời đã chết... Chắc rồi cô cháu cũng sớm biết. 

Tôi chụp thư, gửi đến cho bạn mình – đúng địa chỉ cũ: 

To: LamNguyen@comotvisao.vt 
Subject: Chuyển thư Linh Chi
 

Email lại báo: "Thư đã gửi." Tôi mỉm cười. Sau mười năm bạn tôi mới dám hé lộ tâm tình và đã nhận được lời đáp ngọt ngào. Hẳn bạn tôi đang mỉm cười nơi … chín suối! 

Tối hôm đó, tôi bỗng muốn ra bờ sông Potomac. Tôi kể vợ nghe câu chuyện kỳ lạ rồi rủ bà cùng đi. Chúng tôi ngồi bên công viên Riverside. Chiếc du thuyền Spirit of Washington lặng lẽ xuôi dòng trong ánh đèn lóng lánh.  

Tôi ngẩng nhìn bầu trời. Không nhiều các vì sao nhưng tôi bỗng buột miệng hát:

"Em không làm sao Mai… Anh chẳng làm sao Hôm…" 

Một bàn tay siết nhẹ tay tôi, lay lay người tôi. Tôi chợt tỉnh giấc. Giọng vợ tôi dịu dàng:

– Ngủ mà cứ lải nhải Sao Hôm với Sao Mai! Bộ nhớ nghề xưa hả anh?" 

VŨ THẤT
Virginia, tháng 6.2025