Thứ Năm, 12 tháng 6, 2025

483. Chuyên đề "VIẾT BÊN DÒNG POTOMAC (1975-2025)" Kỳ 59 : Ỷ NGUYÊN - Người đàn ông của tôi

                                                                                                                  


Tên thật Nguyễn Thị Yến. Nguyên quán Bắc Ninh, sinh tại Thành Phố Cảng Hải Phòng, lớn lên bên dòng sông Mã Thanh Hóa, hồi cư về Hà Nội năm 1951, xuôi Nam năm 1955. Nhân viên Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn (1963-1975).  Phụ Tá Giám Đốc Trung Tâm Cộng Đồng thành phố Albuquerque NM (1976-2005). Giảng viên Việt Ngữ Chương Trình Continuing Education Viện Đại Học UNM (1994-1996).  Thông Dịch Viên Toà Án - Albuquerque Metropolitan Court (1978-2004). Phó Chủ Tịch “ASIAN- AMERICAN ASSOCIATION in NM” (Hội Á – Mỹ). Hiện cư ngụ tại North Potomac,  tiểu bang Maryland. Tác phẩm đã in: = Từ Một Vùng Ký Ức (2017) = Bên Kia Bờ Nhớ (In chung với Phạm Bá, 2018) -  Bên Dòng Thời Gian (In chung với Phạm Bá, 2022) - Những Mảnh Ký Ức (In chung với Phạm Bá, 2024). 

NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA TÔI                                                                            

Chàng không phải là một người hoàn hảo nhưng với tôi ảnh là một người chồng lý tưởng. Nói như thế không có nghĩa là tôi bưng bít hay tâng bốc anh ấy quá đáng. Thưa vâng. Vì nếu ảnh không tuyệt vời  làm sao tôi có thể share phòng; chung chăn chung gối; chung mấy đứa nhóc; chung vài đứa cháu nội ngoại; chia bùi sẻ ngọt; chung quan điểm;  chung đủ mọi thứ với chàng gần suốt cuộc đời mình. Có thể nói tuy hai mà là một đấy ạ. Chúng tôi nhìn mặt nhau hằng ngày, hết sớm tới tối, bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông trên 60 năm qua đi mà chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán, và cũng chưa từng có ý định muốn sang nhượng. Người Mỹ có câu: “Same body, same face”.  Yes, người đàn ông ấy chính là chàng.     

Chúng tôi tìm đến với nhau trước tiên là đồng cảnh ngộ, đồng sở thích. Chàng thích văn chương, tôi yêu thơ phú. Chàng không phải là nhạc sĩ nhưng đã từng chinh phục tôi với ngón đàn guitar sâu lắng và tiếng sáo chơi vơi. Không phải tất cả các ca sĩ tên tuổi nào chúng tôi cũng đều thần tượng, hay bất kể loại nhạc nào chúng tôi cũng đam mê, nhưng một khi đã chấm ca sĩ nào là cả hai đứa tôi đều kết, đồng điệu là ở chỗ đó. Chàng thích giản dị, tôi không cầu kỳ. Chàng là một người con hiếu đạo, tôi quan tâm chăm chút bố mẹ già. Chàng thích làm việc nghĩa, tôi luôn luôn giúp đỡ kẻ thiếu may mắn, những trẻ mồ côi, tật nguyền v.v… 

Vào thời xa xôi ấy, khi hai đứa tôi mới bén duyên nhau… Những lần tay trong tay sánh bước bên nhau, đếm lá vàng xào xạc trên bước đi, hay ngồi tâm sự trên đồi vắng, ngắm trăng lên trên mặt hồ, nhặt ánh sao rơi trên biển cả bao la… Để rồi, hình ảnh người trai trẻ ấy với dáng dấp mảnh khảnh thư sinh, trên môi luôn phì phèo điếu thuốc lá, đôi mắt lim dim nhíu lại một bên, nhìn theo khói thuốc lan tỏa trong không gian như biểu lộ một sức thu hút kỳ diệu, đã làm trái tim tôi rạo rực biết bao lần, khiến tôi mơ tưởng đến những cặp tình nhân trong truyện tiểu thuyết của Khái Hưng và Nhất Linh mà thấy lòng lâng lâng với niềm ước ao của tuổi trẻ. Tôi nghĩ vẩn vơ và lo xa lúc đó, sợ thuốc lá rồi đây sẽ làm anh cháy phổi?  Nhưng thực bất ngờ,  sau này khi định cư tại Hòa Kỳ, anh bỏ  thuốc cái rụp. Tôi rất ngạc nhiên, dẫu chưa hề than phiền hay đề nghị anh cai thuốc. Tôi biết không dễ gì bỏ thuốc ngang xương như vậy. Chắc hẳn anh đã quyết tâm tranh đấu tư tưởng kỹ càng lắm để tự thuyết phục bản thân. Chất nicotine trong thuốc lá dường như đã thấm nhập vào máu  do đó muốn cai thuốc ngay lập tức đâu có dễ dàng gì nên anh phải đổi sang hút ống điếu (pipe) một thời gian trước khi dứt hẳn. Anh cai thuốc ra sao tôi không rõ, nhưng nghe anh thuật lại tôi thấy nể sợ luôn. Sao phải như vậy nhỉ? Vì muốn cai thuốc thì trước tiên phải từ từ giới hạn số ca hút mỗi ngày. Từ 5 điếu xuống còn 3, rồi còn 2, còn 1 điếu… trước khi chuyển qua hút pipe. Anh kể, mỗi sáng đi làm, anh nhồi 1 cối thuốc nhỏ vào tẩu.  Làm một hơi sau khi ăn sáng ở nhà. Lát sau, khi đi làm, lên xe anh nhồi thêm một “cối” lớn để hút cả ngày ở sở . Nhưng thực ra, sau bữa lunch là “cối” hết thuốc rồi, chỉ còn tàn thuốc thôi… Từ lúc đó đến khi tan sở, khi thèm, chỉ còn cách ngậm tẩu không thuốc.  Thèm quá, rít hơi thuốc và nuốt nước bọt cho đỡ nhớ mà thôi. Anh tiếp tục như thế một thời gian, thấy rắc rối quá, phải cố chịu đưng rồi quen dần cái lối ngậm tẩu không thuốc. Và cuối cùng anh bỏ luôn…Thú vui tai hại này chàng đã vướng mắc từ lúc 10 tuổi khi còn ở nhà quê, bắt chước theo người lớn, lén lút hút thuốc lào, cho nên tôi thấy lạ, hỏi tại sao cai thuốc, chàng nói để làm gương cho thằng con trai.      

Như chúng ta đều biết, đất nước Hoa Kỳ này quá tự do. Đứa trẻ lớn lên ở nơi đây dễ hấp thụ những thói hư tật xấu từ người thân trong gia đình cũng như từ bạn bè hay tại học đường, vì từ hút thuốc lá các em có thể hút cần sa, ma túy rất dễ dàng. Cho nên việc cai thuốc lá của ông xã tôi là một hành động dứt khoát tuyệt vời. Một quyết định và một cố gắng vượt bực ngoài sự mong đợi của tôi. Lúc đó tôi chưa nghĩ ra điều sai quấy này, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn đồng ý với chàng. Tôi thầm thán phục chàng đã dám hy sinh niềm đam mê của riêng mình cho mục đích giáo dục con cái.          

Người xưa thường nói: “Nhân vô thập toàn”.  Thực vậy, phàm là người, ai dám tự cho mình hoàn hảo phải không ạ? Thế nhưng...điểm đáng nói về người đàn ông của tôi kể bao giờ cho hết, bao nhiêu trang giấy mới đủ diễn bày… Này nhé, đẹp trai thì không  hẳn, nhưng “Khi yêu củ ấu cũng tròn". Trong đôi mắt em, anh là tất cả…” (Như Đã Dấu Yêu của ĐH). Chàng là nhất! Không phải vì kích người thân dài vai rộng như Tử Hải của nàng Kiều. Không phải vì đô con hay bô trai như ”Clark Gable” trong phim “Cuốn Theo Chiều Gió”, nhưng với tôi chàng là mẫu người hợp nhãn, không ai có thể so sánh được.  Không ai có thể chiếm chỗ chàng trong trái tim tôi. Chàng là người đàn ông thuộc về tôi. Chàng là một cây cao cho tôi núp bóng.  Tôi cần đôi bờ vai rắn rỏi của chàng. Chàng là một cuốn tự điển “sống” để bất kỳ lúc nào tôi cần đến. Chàng là tất cả của đời tôi. Khác với tôi, chàng là một người đàn ông từ tốn, nói năng điềm đạm khoan thai. Tính tình hiền hòa cởi mở.  “Người đâu mà lành như cục đất!”, mấy ông chú bà bác của chàng nói thế. Họ nói tôi khéo tu nên mới gặp được chàng! Họ hàng bên phía tôi thì nói ngược lại. Nhưng có lẽ hai đứa tôi mắc nợ nhau thì phải, khiến Ông Tơ Bà Nguyệt se dây tơ hồng cho chúng tôi xoắn xít với nhau. Cá tính của chàng thì rất đặc biệt…Từ ngày biết nhau và cho nhau cuộc đời, tôi chưa hề nhắc nhở chàng làm những công tác vệ sinh cá nhân như tắm gội, đánh răng hay ăn mặc sao cho vừa mắt. Một ngày chàng đánh răng ba lần, sáng, trưa và tối đầy đủ; nhờ vậy cho đến bây giờ đã ở vào tuổi U-90 mà răng lợi vấn còn nguyên hai hàm; chưa phải trám một cái răng sâu nào ngoại trừ phải implant 2 cái để thay thế răng già “về hưu”. Ngoài giấc ngủ chính thức mỗi đêm, chàng không thể nào bỏ được giấc ngủ trưa. Hồi mới định cư tại Hoa Kỳ, đã nhiều lần chàng định bỏ cái thói quen truyền thống này để thích ứng với công ăn việc làm, nhưng thử hoài thử mãi, cuối cùng thì “tật” ngủ trưa vẫn theo chàng như hình với bóng đến tận bây giờ. Thiết nghĩ tính tình con người ta họa may còn có thể thay đổi được chứ cái tật thì thật khó lòng. Tôi nghĩ, tật xấu mới nên khai trừ, chứ “tật tốt” của chàng như vậy có thiệt thòi hay mất mát gì cho mình đâu mà phải quan tâm, nên tôi cứ để chàng thoải mái. Thời khắc vụt qua, chính tôi bây giờ cũng vướng vào cái “tật” như ổng thế mới nói. Hàng ngày, cứ  sau 12 giờ trưa là hai mí mắt xụp xuống, có lần ngủ gà ngủ gật, đầu đụng đến bốp một cái vào máy vi tính làm tôi sực tỉnh, vội lấy chăn gối ra ghế sofa ngủ tiếp.  Ha ha, té ra bây giờ mình mới thông cảm cái “tật” đáng yêu của ông xã.  Thế ra chúng tôi đã  “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu” vì có cùng một cái “tật chung”  là phải ngủ trưa. Do đó, giấc ngủ trưa dù ngắn hay dài cũng đã trở thành một thói quen của cả hai chúng tôi. Cũng vì lẽ đó mà mọi chương trình, mọi cuộc hẹn với  bác sĩ đều phải tránh giờ ngủ trưa từ l2  giờ đến 3 giờ chiều.  Theo thống kê, nhân viên ngủ trưa có năng suất cao hơn những người không ngủ trưa, vậy giấc ngủ trưa đối với tuổi hoàng hôn của chúng tôi lại rất có lợi cho sức khỏe mà không tốn tiền tốn bạc, tại sao mình phải khước từ nó nhỉ?     

Thế đấy, ông nhà tôi thuộc típ người dễ dãi, vô tâm nên những chuyện không cần thiết ở xung quanh, anh chẳng quan tâm để ý. Chẳng hạn trong phòng ngủ của anh, (chúng tôi ngủ riêng phòng từ ngày về hưu) đồ đạc để đâu còn nguyên chỗ đó từ ngày này qua tháng nọ, bụi đóng thành tầng cũng mặc kệ. Chăn gối, ga giường nếu không thay để giặt, anh chẳng thắc mắc và cứ thế mà nằm vô hạn định. Chỗ nào cũng là phòng làm việc của anh. Một mình sở hữu 3 chiếc máy vi tính. Phòng ngủ cũng là phòng đọc sách. Chàng đặt một cái computer hiệu DELL với màn hình to tổ chảng. Cái Lap Top thứ nhì đặt ở phòng ăn chính gần phòng khách, và cái thứ ba nhỏ hơn là một cái iPad (8” x 11”) để chềnh ềnh ở bàn ăn trong nhà bếp. Tiện đâu ngồi xuống đó để tâm sự hay chit chat với “Robot” của ảnh. Thế là tin tức ở đâu đâu, tin tức hoàn cầu anh thâu lượm từ ba cái máy vi tính này rồi đem chia sẻ với vợ. Lại nữa, bước chân vào phòng ngủ của anh, tôi có cảm tưởng như vào thăm một phòng triển lãm nhiếp ảnh thu nhỏ…Trên tường, anh treo không biết bao nhiêu hình ảnh được  ghi lại trong những lần chúng tôi đi du lịch về VN từ năm 1996.  Với anh, đây là những di sản vô cùng quí giá có một không hai mà anh đã góp nhặt từ ba miền đất nước… Như Hà Nội, Vịnh Hạ Long, Huế, Sài Gòn, Đà Lạt, Nha Trang cho tới Vũng Tầu cùng là Miền Tây và đảo Ngọc Phú Quốc.  Những hình ảnh mấy ngôi chùa nổi tiếng như Chùa Hương Tích, chùa Yên Tử và chùa Bái Đính vẫn như ẩn hiện trước mắt tôi. Như tôi đã nói ở trên, anh không phải là nhạc sĩ, nhưng anh có cái thú đam mê âm nhạc nên trong phòng ngủ anh treo lủng lẳng một lô sáo tre, sáo đồng, vài chiếc khẩu cầm lớn nhỏ khác nhau, một chiếc guitar classic để cạnh đầu giường và nhiều bản nhạc đặc biệt dành cho 3 loại dụng cụ âm nhạc khác nhau của ảnh.  Những lúc rảnh rang anh khép cửa phòng lại, độc tấu khẩu cầm hay vi vút tiếng tiêu, lúc trầm lúc bổng, thánh thót ngân nga rất nghệ sĩ!  Đó là một thú vui của anh trong cảnh nhàn cư. Lại nữa, nhà có thiếu gì tủ đựng quần áo và mắc áo nhưng ngồi đâu anh máng quần áo ở nơi đó cho tiện.  Cho nên có mấy cái ghế để quanh bàn ăn là có mấy  cái áo cái khăn quàng hay quần jean chỗm chệ ngự trên ấy. Ố là la! Tính anh xuề xòa là vậy.  Nhà có hai vợ chồng “son”, cả năm có tiếp đón ai đâu nên có bừa bộn tứ tung cũng là bình thường quan tâm làm gì phải không ạ?  Cũng như thế, chẳng bao giờ anh để ý đến việc quét nhà hay lau nhà vì anh nghĩ việc đó không dành cho đấng mày râu.  Anh rất ghét rửa chén dù là chỉ tráng qua bát đĩa dơ rồi cho vào máy.  Ngay cả việc úp bát sạch vào ngăn chạn, nếu bà xã không cất đi thì mắc mớ gì đến anh phải làm việc đó nhỉ? Anh cứ tỉnh bơ, thực vô tư. Thay vào đó việc nấu nước sôi, luộc rau, luộc trứng, luộc bún, nấu cơm bằng nồi điện anh rất thiện nghệ. Nói cho đúng, đâu phải cái gì chúng tôi cũng đồng tình đồng ý là vì anh thích ăn cơm khô, còn tôi, cơm nấu phải dẻo quẹo như xôi, vậy làm gì có cảnh “góp gạo thổi cơm chung”, nên hai đứa hai nồi cơm nấu riêng rẽ, lâu rồi cũng quen đi, chẳng cần quan tâm hay théc méc. Chúng tôi tôn trọng sở thích cá nhân của nhau là thế.      

Nếu có thì giờ, kể ra còn nhiều điều đố kỵ lắm kìa, đâu phải chỉ có bấy nhiêu. Chẳng hạn như việc vườn tược, trồng trọt anh hoàn toàn thụ động, vợ nhờ gì làm nấy, vân vân và vân vân. Trái lại, việc giặt giũ hay là ủi quần áo cũng như đổ rác, hút bụi là job ngon của chàng, chẳng hề chểnh mảng. Thú thực từ ngày sanh cho anh mấy sấp nhỏ đến giờ, tôi chưa từng là ủi quần áo cho anh bao giờ, ngược lại đôi khi anh lại giúp tôi việc này. Tính anh cẩn thận lắm cơ. Cám ơn “my roommate”  thật nhiều. Anh thích ăn ngon, thích những món đặc biệt thuần túy Bắc Kỳ nhưng lại không ưa vào bếp. Trái lại anh  rất giầu ý kiến xây dựng về những món ăn bà xã nấu. Thú thực, tôi phải thầm cảm ơn nguời bạn đời của mình vì sự đòi hỏi của anh mà tôi chịu khó sưu tầm để bổ túc cho phần nấu nướng của mình được hoàn chỉnh và hợp khẩu vị hơn.  Trong mùa đại dịch, mặc dầu cả hai chúng tôi đều đã chích ngừa Covid đủ 5 mũi, nhưng không hiểu tại sao vẫn bị lây lan từ gia đình cậu con trai. Cũng may là rất nhẹ không đáng quan tâm.  Thế nhưng tôi lại bị mất vị giác và khứu giác kể từ đấy thành thử nấu nướng gì tôi đều phải nhờ ảnh nếm dùm. Sau mỗi lần làm một món ăn đặc biệt nào đó, thấy anh ăn hết một cách ngon lành và hài lòng là tôi mừng trong bụng. Không cần anh khen ra miệng nhưng biết anh không phê bình món nấu của mình là thành công rồi. Theo tôi, việc bếp núc là nhiệm vụ của giới phụ nữ chúng tôi, nếu các đấng ông chồng phụ giúp được tí nào hay tí nấy chớ chẳng nên đòi hỏi ở các ông quá nhiều, tội nghiệp. Tôi quen biết một số bạn.  Họ là bác sĩ, là sĩ quan cao cấp khi xưa ở Việt Nam. Khi sống ở Mỹ đa số đã thay đổi lối suy tư để sẵn sàng tiếp tay với vợ con làm đủ mọi thứ công việc trong nhà.  Các ông không quản ngại hay phân bì hoặc mặc cảm khi phải đưa rước con cái đi học, đi chợ, rửa chén quét nhà, lau chùi nhà cửa giúp đỡ vợ con. Xin hoan hô tình thần “tương trợ phái yếu” của quí vị mày râu, những người hùng của qúa khứ. Mình giúp vợ mình chứ có giúp người ngoài  đâu phải không ạ? Cậu con trai tôi lớn lên ở Mỹ nên nhất định không chịu nối dõi tâm tính của ông bố, do đó những việc nặng nhọc trong nhà từ A tới Z, cháu đều giúp vợ đảm đang hết… chuyện đi chơ, nấu nướng hoặc rửa chén  quét nhà thường ngày cũng như đưa đón con cái đi bác sĩ, đi các sinh hoạt học đường đối với cháu là chuyện nhỏ. Lớp trẻ lớn lên ở nước Mỹ sau này, hầu hết đều có một tư tưởng phóng khoáng như thế và nghĩ về người khác nhiều hơn thế nữa.  Tôi hoàn toàn đồng ý và tán thành việc làm của cháu. Con trai tôi đã chia sẻ sự khó nhọc với vợ của cháu một ngày phải làm việc tám tiếng đồng hồ như chồng, cộng thêm công việc nội trợ và chăm sóc con cái thì việc tiếp tay cho vợ là điều cần thiết, đáng ngợi khen, khỏi bàn.         

Với tôi, câu nói “Chồng chúa vợ tôi“  đã quá lỗi thời không còn phù hợp với thời đại Hi-tech này.Thời kỳ trọng nam khinh nữ, khi người chồng có quyền hành, xem người vợ như một kẻ tôi đòi, đã bị đào thải từ lâu. Đổi lại, trong cuộc sống hiện đại, người phụ nữ với những kiến thức vượt  trội, họ cũng nắm giữ những chức vụ quan trọng, ngang hàng với nam giới. Ngoài xã hội người phụ nữ đã đóng góp một phần không nhỏ, trong gia đình họ còn phải đảm đương vai trò của một người vợ, một người mẹ, một người nội trợ và đôi khi còn phải lo phụng dưỡng mẹ chồng. Người chồng hiểu được sự khó nhọc của vợ mình chắc chắn sự phụ giúp của anh sẽ không còn là vấn đề đáng bàn luận mà còn là một điểm son để duy trì một mái ấm gia đình an vui bền bỉ. Tôi thuộc típ người cổ lỗ sĩ nên cứ ôm khư khư những tục lệ lỗi thời, coi việc phục vụ đức lang quân của mình và hầu hạ mẹ chồng là một bổn phận, một niềm vui ngay từ ngày tôi “theo chàng về Dinh”.      

Quanh đi quẩn lại, cuộc đời trước mặt đâu còn dài là mấy, vậy tại sao phải hơn thiệt, so đo chấp cứ để lời qua tiếng lại làm tổn thương lẫn nhau. Bạn có biết tôi đã cảm thấy hạnh phúc như thế nào khi mỗi sáng thức dậy vẫn còn có người thương đến bên cạnh giường thì thầm: “Good Morning Honey” như thể cho tôi thấy sự hiện diện cũng như sự thăm hỏi và quan tâm của anh. Chỉ nhiêu đó thôi bạn ạ, tôi đã cảm nhận được một điều quí giá vô biên trong khi quanh tôi biết bao nhiêu người phụ nữ khác đã không tìm lại được cái giây phút tình cảm dâng trào như thế ấy.     

Nói đến chuyện “Thuận vợ thuận chồng”, cho dù chúng tôi luôn luôn quan tâm đến nhau nhưng đôi lúc cũng có những quan điểm trái chiều là do cục đất của tôi lâu lâu bị sần sùi chứ không nhẵn nhụi để tôi nhồi nắn. Mỗi lần có vấn đề, tôi đâu chịu lép vế, cãi cho bằng đươc. Chẳng hạn, tôi bị yếu bao tử không dám ăn đồ gia vị nóng như tiêu, ớt, vậy mà những món xào nấu hay nhân bánh chưng, bánh khúc, v.v… đã cho quá nhiều tiêu rồi anh vẫn than chưa đủ, bèn len lén bỏ thêm tiêu sọ vào, thế là lại có một màn tranh luận tới cùng. Và lẽ dĩ nhiên chẳng ai chịu thua ai. Ai cũng muốn dành phần phải, phần đúng về mình. Kiểu như “Sư nói sư phải, vãi nói vãi hay”. Những lúc như thế ấy, anh ghép tôi vào cái tội  “bướng”, mà tôi bướng thiệt các bạn ạ vì mình phản bác việc “Muốn nói không làm chồng mà nói” của mấy ông, nên tôi đã cãi thẳng thừng, “văng xích chó ”, dù gì mình cũng là con cháu Bà Trưng, Bà Triệu chứ bộ. Các cụ nhà ta thường nói: “Yêu nhau lắm, cắn nhau đau ” nghe ra rất chí lý.  Ba trăm sáu mươi lăm ngày kề kề bên nhau, chúng tôi duy trì hòa bình quá mức, nếu thỉnh thoảng không có màn “đấu khẩu” nhè nhẹ hóa ra là phản “khoa học” sao. Biển khơi đôi khi còn dậy sóng. Trời còn có khi nắng khi mưa huống chi con người sao tránh khỏi cảnh “Cơm không lành, canh không ngọt” phải không ạ? Khắc khẩu là bệnh của vợ chồng già, càng cãi cọ chúng tôi càng gần nhau hơn…” Nắng mưa là bệnh của trời, Cãi nhau là bệnh của người cao niên” (Nhái thơ Nguyễn Bính). Người già cũng y như con nít, dễ chấp nhưng lại chóng quên những gì vừa xẩy ra, còn chuyện xa xôi thì nhớ lâu và nhắc đi nhắc lại dài dài. Cho tới bây giờ, chúng tôi mới  phát hiện ra rằng đến ngần này tuổi thọ mà mình vẫn chưa thể thực hiện được những câu nói có giá trị của Dr. Joyce Brothers: 

         “- Hãy nghĩ rằng sẽ có những chuyện tốt đẹp xẩy ra cho ta trong ngày         hôm nay
        - Tỏ sự biết ơn đến những người  thân yêu trong đời ta.
        - Cố gắng bỏ qua một bên những điều làm ta bực mình.
        - Hãy kiên nhẫn với những người khó tánh.
        - Hãy làm một chuyện gì đặc biệt cho riêng ta.
        - Hãy giúp đỡ những người cần sự an ủi của ta.
        - Hãy tận hưởng từng giây phút của cuộc đời.
        - Hãy học hỏi từ những sai lầm của chính mình.
        - Hãy dùng thời gian thưởng thức những cảnh đẹp chung quanh ta.
        - Hãy luôn luôn tươi cười.”  
 
   

Chính vì những câu nói có giá trị trên đây, chúng tôi nhận thấy rằng khi tuổi càng cao tâm tư của mình lại càng cần lắng đọng, cần trầm tĩnh, không nên hừng hực như ở tuổi đôi mươi, vậy thì hơn  thiệt mà chi, tranh dành làm gì. Cuôc sống là tạm bợ. Mình nên trân quí những gì mình sở hữu trong đó có người bạn đời thương quí của mình. Hạnh phúc là hãy giúp mình có một ngày an vui tự tại… Chúng tôi chỉ cần thực hành được mười điều đơn giản nhưng rất tuyệt vời trên đây của Dr. Joyce Brothers  là đã tìm được niềm vui đáng kể rồi đấy. Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, nên chúng tôi luôn luôn vui cười, để an hưởng những cảnh đẹp thiên nhiên ở chung quanh mình, đó là những giây phút  diệu kỳ của cuộc sống để chúng tôi có thể bỏ qua một bên những điều mà người khác làm cho mình bực bội. Từ đó chúng tôi có thể kiên nhẫn với những người khó tánh cũng như đã tỏ sự biết ơn đến với người thân yêu của mình, vì chúng tôi đã luôn luôn mong đợi cónhững điều tốt đẹp xẩy ra cho mình trong ngày hôm nay bạn ạ!  

Ỷ NGUYÊN
Maryland, tháng 6. 2025