Thứ Tư, 15 tháng 1, 2025

56 . LÊ CHIỀU GIANG "Kên" với tuổi 60

                                                                                  

                                                                      ảnh Internet

 Khi chợt nghĩ tới số 60, tôi nhắm mắt uống thêm 3 hớp cafe một lúc. Trôi xuống cổ tôi là cái nóng cháy và đắng ngắt của ly cafe vừa sôi, không đường, sữa.

Nếu cafe mà làm biến mất đi được cái số đáng sợ này, chiều nay tôi tình nguyện uống thêm vài ngàn ly nữa. Đánh đổi lại với tuổi trẻ mướt xanh, tôi thà bỏng môi, tôi thà rát cổ.

Phản ứng với số 60 dễ ghét, tôi tiếp tục mặc jean bó sát, áo trễ xuống thêm chút nữa và luôn đi giày cao gót. Tiếng gót khua vang, vọng theo mỗi bước chân, khi rộn rã, lúc reo vui đã làm tôi thân ái, ấm áp hơn với số tuổi không còn trẻ nữa của đời.

Đó là dáng, là điệu bộ của 60, cố gắng hết sức để nhìn như 50 hay trẻ hơn thế... Nhưng làm sao tôi thay xiêm, đổi áo. Lại càng không thể mang gót cao, cho sự đổi thay đích thực của mỗi tế bào trong cơ thể. Những tế bào mà chúng cứ vùng vằng, cứ đả đảo, bắt tôi không thể xén đi, không được cắt bớt chút thời gian nào, mà phải trân trọng tuổi tác như một ân sủng đã được ban cho từ đất trời.  

Khi biết chuyến bay bất ngờ trễ thêm 4 tiếng. Tôi dựa lưng mà như muốn dài thân trên ghế vì chán và tức United Airline, bởi mọi chương trình đón đưa sẽ bị thay đổi hết…

Vừa ngồi lại cho tử tế, mắt tôi chạm phải ánh nhìn không rời của người ngồi đối diện. Hơi khó chịu, nhưng tôi chậm phản ứng, hắn hạch sách trước: “Chị “nghinh” em phải không?”, tôi liền dùng đúng ngôn ngữ giang hồ: “Không nghinh, “kên” thôi” Cả hai cùng cười và hắn điềm nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh.

Thôi, chẳng cần thắc mắc, cứ coi như chúng tôi vừa sáng tác ra một lối làm quen, một cách chào hỏi mới.

Tôi phàn nàn nếu phải ngồi đợi ở phi trường San Francisco lâu thế, thà ra phố. Ngay lập tức hắn text hẹn Uber…

55 . THỤY KHUÊ Viết về Bích Khê


 

 TƯỞNG NHỚ NGÀY MẤT CỦA THI SĨ BÍCH KHÊ 17/01/1946


Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương, sinh ngày 24/3/1916 tại quê ngoại, xã Phước Lộc, quận Sơn Tịnh, nhưng lớn lên tại quê nội thị xã Thu Xà, xã Nghiã Hoà. Hai nơi đều thuộc tỉnh Quảng Ngãi. Mất ngày 17/1/ 1946, tại Thu Xà.

 Là con út trong gia đình tám anh chị em (4 chị, 3 anh), cha là Lê Mai Khê một nhà nho mất sớm và mẹ là bà Phạm Thị Đoan. Thủa nhỏ Bích Khê học ở Thu Xà, rồi Đồng Hới và lên trung học vào trường dòng Pellerin Huế. Sau ra Hà Nội học tú tài, ban Triết. Năm 1934, Bích Khê bỏ học, cùng người bạn vào Phan Thiết mở trường tư, vừa dạy vừa sáng tác trong 2 năm (1934-1936). Mắc bệnh phổi từ 1935 (19 tuổi). Phải điều trị ở bệnh viện lao Pasquier, Huế, trong hơn một năm (1936-1937). 1938 trở lại Phan Thiết mở trường dạy học lần thứ nhì (1938-1939) và xuất bản tập thơ đầu tiên : Tinh huyết (1939) do Hàn Mặc Tử viết tựa.

 Năm 1941 về Huế dạy học, được ít lâu, bệnh phổi tái phát, lại phải trở vào bệnh viện Pasquier điều trị lần thứ nhì, năm 1942. Mất năm 1946, ở tuổi ba mươi, đúng lúc cuộc kháng chiến toàn quốc bùng nổ.

 Làm thơ từ 15 tuổi (1931), theo các thể cổ điển như: Đường luật, từ khúc, hát nói, đăng trên các báo Tiếng dân (Huế), Phụ nữ tân văn (Sàigòn), và Đông Tây (Hà nội). Khoảng 1936, Bích Khê chuyển sang Thơ mới.

 Tập Tinh huyết (1939), là tác phẩm duy nhất được in khi Bích Khê còn sống.

54 . TRẦN HẠ VI Li la do

 



Như thông lệ, sau khi ăn sáng, nàng uống một ly trà sữa. Và năm viên thuốc màu trắng. Hai viên con nhộng nhỏ. Ba viên hình ngũ giác. Thuốc điều chỉnh tâm trạng. Thuốc chống trầm cảm. Thuốc ngăn chặn những xung động cảm xúc dẫn truyền qua những xì-náp thần kinh nhỏ li ti chi chít trong đại não. Hai viên Do. Ba viên La. Nàng cười cười, sáng nào cũng uống DoLa, cùng âm với Dollar, chỉ có điều những đồng Dollar Mỹ màu xanh biếc lấp lánh tỏa ra mùi tiền, mùi xa hoa hưởng thụ. Do-La của nàng màu trắng, không có mùi tiền, chúng lạnh lẽo vô hồn. Dollar mang đến cho người ta sự an tâm vật chất, Do-La mang đến cho nàng ‘cuộc sống bình thường’ và đồng thời, những cuộc phiêu lưu dài vô tận.


Nàng quen, và cần những viên thuốc điều chỉnh mood như thế. Để có thể hoạt động bình thường. Để có thể có cảm giác bình thường. Như bị ghiền. Không lên đồng bay bay như ma túy, nhưng riết róng trong máu không bỏ được. Như những người tình chung thủy, không thể vắng mặt, không thể đuổi xua. Mỗi lần thử từ bỏ chúng, cơn bất ổn đánh nàng gục ngay từ ngưỡng cửa, nàng bấn loạn, khóc như chưa bao giờ được khóc. Than trời trách đất, kề con dao lên cổ tay, mua một đống thuốc về phòng đóng cửa âm thầm lập mưu tự tử. Mọi người an ủi nàng. Vô dụng. Con gái van xin nàng. Vô dụng. Trong thẳm sâu tận cùng tuyệt vọng, nàng lết đến gần những người tình của mình. Và lần nào cũng thế, bằng đôi tay khi lạnh lùng hờ hững khi riết róng trườn trên thân thể nàng như những con rắn nước, xâm nhập lục phủ ngũ tạng và thẩm thấu giác quan nàng như mưa rả rích thấm vào lòng đất mềm, chúng dần dần mang trả lại cuộc sống bình ổn cho nàng. Với một cái giá phải trả, sự lệ thuộc, sự nô lệ, ở một mức độ nào đó. Và những đánh đổi khác. Nàng không lối thoát. Nàng hoang mang, tuyệt vọng. Nhưng nàng vẫn phải sống.

Trước đây, người tình chung thủy của nàng là Li, không phải La. Như số mệnh được vạch ra trong chỉ tay nàng là phải muôn đời thủy chung với màu bệnh viện, màu trắng, Li cũng màu trắng, viên tròn phốp pháp, có một gạch chia ở giữa bụng. Li hay dùng đôi bàn tay trắng nhợt, cũng phốp pháp mân mê xoa xoa lên bụng nàng, nhấn giữa cuống rún hõm sâu, quặn lên những cơn đau nho nhỏ, âm ỉ. “Anh đừng làm đau em!”. Bác sĩ, sau khi biết chuyện, cho nàng những viên Li “slow release” (thuốc giải phóng chậm). Li không làm đau nàng nữa, âu yếm ôm hôn nàng, mỗi ngày hai lần, thành quen. Không thể thiếu. Li bọc nàng trong một cái màng mỏng, trong suốt, lờ mờ, lù mù. Một cái màng zombie-like, tức là, lọc đi rất nhiều cảm xúc, nàng trở nên lờ rờ chậm chạp như những xác chết biết đi trong những bộ phim kinh dị rất thường thấy của phương Tây. Li cho nàng cảm giác lơ mơ uể oải trễ nãi lười biếng. Li buộc trói cảm xúc nàng, và nàng gần như không bao giờ biết sợ. Ngày con nàng nổi mẩn đỏ đầy cánh tay chỉ sau khi sinh một tuần, chồng nàng hốt hoảng rụng rời, lái xe run tay trên đường chở con đến bệnh viện, nàng điềm tĩnh lạnh lùng dường như không chút cảm xúc. Li thầm thì vào tai nàng “Đừng lo! Không sao đâu!”. Mỗi ngày, Li thích chơi đùa nói chuyện với nàng gần 3 đến 4 giờ, đưa nàng vào cảm giác mơ màng mụ mị rồi mới thả ra cho nàng làm việc.  Còn chuyện yêu đương, Li thường đến với nàng mỗi tháng, sau này thường hơn, mỗi hai tuần một lần, thả đôi bàn tay trắng nhợt vào âm đạo nàng, lại quặn lên những cơn đau rát, sau một vài lần đê mê. Không hẳn là một người tình bạo lực, nhưng Li chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của nàng. Có nhiều lần nàng thống thiết van cầu Li buông tha, Li không mủi lòng. Li sở hữu nàng trong những ngày đó, đẩy chồng nàng ra thật xa. Người chồng yêu thương vợ hết lòng và không bao giờ đủ can đảm nhìn nàng khóc chỉ có thể tự âm thầm thỏa mãn, để cô vợ ngủ yên sau những giờ vật vã với người tình. Họ vẫn sống, cuộc tình tay ba song song tồn tại trong ngôi nhà nhỏ.   

Li, thích nàng phốp pháp giống như hắn, khuyến khích nàng ăn. Rất nhiều. Li giữ nước cho nàng, tiếp nước cho nàng. Và nàng mập lên nhanh chóng. “Không sao, anh vẫn yêu em mà!”, Li thầm thì vào tai nàng. “Em mập lên càng có nhiều da thịt cho anh yêu”. Mù mờ, mụ mị, nàng nghe lời, và dựa vào Li. Cũng không còn chọn lựa nào khác. Li cho nàng an ổn, cho nàng vô lo. Bỏ Li rồi, những cơn trầm cảm, những bấn loạn cảm xúc bộc phát bùng nổ và dữ dội sẽ trở lại. Nàng chấp nhận, một hiện thực không phải hoàn toàn tươi sáng nhưng khả dĩ.

Li, trong những phút rộng rãi của hắn, cũng cho nàng một chút ân huệ. Nàng thích viết, nàng thích văn thơ. Li cho nàng viết. Nàng thích phiêu lưu tình ái ảo tưởng. Li cho nàng phiêu lưu. Cái vòng bảo vệ của Li cho phép nàng chơi đùa với cảm xúc của mình vì tất cả những đau khổ đã được lọc bớt, giảm dần. Thậm chí, những giày vò của Li với nàng cũng giúp nàng viết được những bài thơ, khi thì đau đớn chịu đựng, khi thì sâu sắc bản lĩnh hơn người. Nàng mấp máy môi khi hôn hắn, say đắm: “Em yêu anh, Li. Anh cho em sự sống một lần nữa.” Và nàng cứ nghĩ mình sẽ ở cạnh Li mãi mãi.

53 . LÊ HỒNG THÁI Ba chùm thơ tình




 

SÀI GỎN Ở LẠI

TA VỀ DƯỚI QUÊ


lên xe còn ngoái lại nhìn

Sài Gòn ở lại lung linh bóng dài

xa rồi tôi biết còn ai

chỉ xin em hứa mai này tìm nhau

 

lỡ cây lá đổi thay màu

lom khom ngồi dưới góc đau đáu chiều

ngóng buồn mây khói tan theo

oằn cong níu sợi dây diều đứt ngang


lao đao đừng quá vội vàng

thời gian dài,vắn nợ mang kiếp người

lâm râm đếm hạt mưa trời

đang mê ngủ đánh thức lời từ tâm


còn nhiêu ngày đủ năm tròn

đong đưa cánh võng ru mòn điệu quê

để dư chỗ trống quay về

gian nhà đủ ấm chở che cuối đời


sáng vừa nghe tiếng hót rơi

loài chim ấp ủ tình phơi nắng vàng

dậy mùa hoa trổ búp ngoan

cành xuân lay khẻ mơ màng giọt sương


Lê Hồng Thái (Mỹtho.11.12.2020)

52 . NGUYỄN THỊ HOÀNG Nói với...

 


Thơ là tiếng im thoát ra từ niềm đau, như giọt máu ứa từ vết thương lặng lẽ. Là tiếng vọng thiết tha của yêu thương, bâng khuâng của tưởng tiếc những vẻ đẹp, nguồn vui đã đến rồi đi mất hút suốt đời. Đôi khi cũng là tiếng gào la thống hận, hay tiếng vang lừng ca ngợi hân hoan. Là tiếp điểm của cảm ứng giữa con người và thiên nhiên, mối nối êm đềm giữa nội tâm cùng ngoại giới. Là nguồn xúc động ngắn ngủi hay dài lâu của chủ thể và tha nhân, khi tình cờ bắt gặp hay tìm kiếm được đáp số trên hành trình thao thức chờ mong.

Nên, thơ là nguồn xúc động, phản chấn bên trong từ một hiện tượng, sự kiện, tình thế bên ngoài, hoặc một bất ngờ hiện tại vang dội từ đáy thẳm hồi ức và hoài niệm. Cuộc bốc thoát và trôi lướt hồn nhiên của ý trên dòng êm vô thức ấy, dẫu lặng mà không tịnh vì huyên náo âm vang khắp thần trí và tâm can người cảm niệm.

Krishnamurti nói chỉ trong định tĩnh mới phát sinh hiện thể sáng tạo. Ngược lại, với thơ không thể nào định tĩnh được. Cũng không một hiện thể nào. Lại càng không có bất cứ sáng tạo nào. Vì, thơ không nhờ làm ra mà có.

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2025

51. THƯ CHỦ BIÊN TẠP CHÍ VĂN PHONG

 




Trong năm 2024, chúng ta liên tiếp phải tạm biệt hai trang mạng quen thuộc từ lâu: Trang Vuông Chiếu Luân Hoán và Trang VHNT Phạm Cao Hoàng. Vì lý do sức khỏe nên sự dừng lại của hai anh là điều hợp lý nhưng sự hụt hẫng với những người cầm bút là có thật và không tránh được.

Tạp Chí Văn Phong online ra đời nhằm tiếp nối công việc của hai trang mạng chúng tôi vừa đề cập và tạo ra một diễn đàn văn học nghệ thuật dành cho người viết và người đọc yêu thích văn chương.

Bài vở sẽ được cập nhật hàng ngày. Ngoài các sáng tác văn học nghệ thuật, Tạp chí Văn phong sẽ sưu tầm, giới thiệu và lưu trữ các tác phẩm giá trị của văn học miền Nam 1954 – 1975.

Tạp chí Văn Phong mong sẽ được đón nhận như một sân chơi thân thiện và rất mong chờ sự tiếp tay của văn hữu khắp nơi bằng các bài viết đủ thể loại: văn, thơ, âm nhạc, hội họa, biên khảo, tin tức về các sinh hoạt văn học nghệ thuật… để mỗi sớm mai chúng ta có một thưởng ngoạn trang nhã bên tách cà phê.

Bằng hữu tôi ơi, nào hãy lên đường. Mỗi khởi hành chắc chắn sẽ là một lãng du vui.

Chỉ còn 2 tuần nữa là chúng ta mừng Xuân Ất Tỵ 2025. Tạp chí Văn Phong xin gửi đến quí vị lời chúc mừng năm mới bình an và may mắn.

Xin vào trang nhà tại: Tạp Chí Văn Phong.

Trong các trình duyệt (browser) phổ biến hiện nay như Microsoft Edge, Google Chrome, Firefox, Opera, trình duyệt thích hợp nhất để đọc và sử dụng bài vở trên Tạp chí Văn Phong là trình duyệt Firefox.

Nếu đọc Tạp chí Văn Phong trên điện thoại, nên để điện thoại theo chiều ngang.

Thư từ bài vở xin gửi về: tapchivanphong25@gmail.com

Chủ Trương Biên Tập:

Nguyễn Minh Nữu – Hoàng Kim Oanh – Ngô Minh Trí – Nguyễn Thụy Đan

50 . NGUYỄN THỤY ĐAN Dạ thoại / 4 năm đọc lại Lê Văn Trung

Google images

dạ-thoại
 
tặng anh nguyễn thừa-phong
 
tôi một bữa im dường ghế đá
giữa thành đô lần lữa thay tên
trải nhân-thế sang hèn ngay trá
và nỗi buồn tưởng đã dần quên.
 
trăng cố-quốc ngỡ miền trời bể
ghế công-viên kể khẽ hưng-vong
nhắc thầm buổi anh-hùng rơi lệ
những đời người quạnh quẽ xuôi đông.
 
tôi một bữa già cùng vũ-trụ
từng phút giây gồm đủ bi-hoan
hỏi phiến đá hợp tan mấy độ
đêm im lặng lạnh vỡ không-gian.

 
bốn năm đọc lại lê văn-trung
tặng anh lê văn-trung và anh tô thẩm-huy
 
đã qua rồi. bốn mùa đông.
gối đầu bi-khúc giữa trùng-điệp đêm.
đã qua rồi. nỗi đau êm. 
trên trang sách cũ. tôi tìm lại tôi.
 
có khi. giữa vắng vẻ đời
bên tai đồng vọng những lời thủa xưa
lòng người dẫu khác ban sơ
bàng-hoàng mộng dữ bây giờ còn vương.
 
đã qua rồi. bốn mùa thương.
thơ ra tử-ngữ. đời dường khói mây.
đọc trang sách cũ đêm nay.
rùng mình. nghe buốt nỗi ngày hôm qua. 

NGUYỄN THỤY ĐAN

49. Phát hành trong tháng 1.2025: NGÔN NGỮ số đặc biệt NGUYỄN MINH NỮU - Bằng hữu & Văn chương.


Nhóm chủ trương:
LUÂN HOÁN • SONG THAO • NGUYỄN VY KHANH
HỒ ĐÌNH NGHIÊM • LÊ HÂN
TRẦN THỊ NGUYỆT MAI • UYÊN NGUYÊN TRẦN TRIẾT


Thiết kế bìa:
PHƯỢNG HỒ
Thiết kế sách:
NGUYỄN MINH NỮU
Biên tập bản thảo
TRẦN THỊ NGUYỆT MAI


Cộng tác bài vở trong số này:
BÙI BẢO TRÚC • ĐINH CƯỜNG • HOÀNG ĐOAN TRANG
HOÀNG KHỞI PHONG • HOÀNG KIM OANH
ELENA PUCILLO TRUONG • LÃM THÚY  ĐẶNG TIẾN
LUÂN HOÁN • MINH LƯƠNG • MINH NGỌC NY
NGUYỄN ÂU HỒNG • NGUYỄN MINH DIỄM
NGUYỄN THỤY ĐAN • NGUYỄN VY KHANH
PHẠM CAO HOÀNG • TRẦN DZẠ LỮ • TRIỀU HOA ĐẠI
TRƯƠNG VĂN DÂN • TRƯƠNG VŨ • VÕ PHÚ
NGUYỄN CHÂU  PHAN TRANG HY


Liên lạc:
Luân Hoán: lebao_hoang@yahoo.com
Song Thao: tatrungson@hotmail.com
Tòa soạn & Trị sự:
Lê Hân: (408) 722-5626; han.le3359@gmail.com

48 . NGUYỄN MINH NỮU Hà Nội thứ tư

Ảnh internet


1.

 Cao là bạn với tôi từ thời trung học. Cao học không giỏi nhưng là người thông minh. Cao sống chí tình với mọi người, nhưng đó không phải là điểm làm cho ông ta thành công trong cuộc sống có quá nhiều biến động như thời chúng tôi lớn lên. Chính vì quá nặng tình nên thường nhẹ lý, và thường khi giữa đám đông, Cao là kẻ chịu nhiều thiệt thòi. Thiệt thòi lớn nhất chính là khi mọi người đổ xô ra Vũng Tàu để tìm cách chạy theo những con tàu vượt biển, hoặc chen chân trước Tòa Đại Sứ Mỹ, phi trường Tân Sơn Nhứt, hay bến tàu Saigon để mưu tìm một phương tiện thoát thân, Cao lại một mình ngược chiều chạy về Đà Lạt tìm gặp người thân. Hậu quả đó khiến Cao đã chịu đựng thêm 19 năm sống tại Việt Nam.

Cao vừa định cư tại Hoa Kỳ, chúng tôi nối được với nhau một tình bạn. Tình bạn giữa hai người quá lứa như một tách cà phê để nguội, nhìn thì chán mắt, nhưng có chịu khó nếm vào mới thấy nó đậm đà và nồng ấm hơn biết bao nhiêu.

Cao kể cho tôi nghe câu chuyện đi Hà Nội trước khi xuất cảnh, khi Cao nhận được một lá thư từ trong nước gửi tới. Chúng tôi ngồi với nhau ở sân vườn sau, dưới bóng mát của tàn cây cổ thụ rừng già, rừng tiếp nối vườn nhà. Tôi sinh trưởng ở miền Nam, niềm vui từ thủa thanh niên là cà phê, là thuốc lá, là bia rượu và là hào sảng ngân dài một câu vọng cổ.  Nay cà phê thì làm tim đập mạnh, thuốc lá làm hôi nhà, uống rượu vào không được lái xe mà ngay cả mượn đời câu vọng cổ cũng không làm hài lòng mấy đứa con lai. Gặp lại Cao như gặp lại được một thời thanh niên cũ. Cái thời mà Đoàn văn Khánh mô tả là:

“Người ta biết cũng đâm liều.

Còn hơi thở yếu, còn yêu em hoài…”

50. THỤC UYÊN Tháng Mười Hai / Mẹ / Trăng Dạ Lan



THÁNG MƯỜI HAI


Tháng mười hai với những vầng mây xám

Tháng mười hai sao ngày cứ buồn buồn

Thèm co cụm trong chăn chiếu ấm 

 Ngày lướt qua thở những hơi sương...

Tháng mười hai

Đàn sẻ nhỏ thèm rúc vào hang ổ 

Sợ những ngày khắc nghiệt mùa đông 

Sợ đường bay tuyết rơi trắng xóa 

 Sợ những lúc bão giông…

Là tháng cuối trong năm 

Em trộn lẫn với dòng người xa lạ 

Giữa đám hàng Giáng Sinh sáng chóa

Rực rỡ sắc màu, dáng em thu nhỏ

Đôi mắt buồn ẩn số Á Châu..

Tháng cuối cùng, dường như qua rất mau

Như em khuất chìm giữa dòng xe cuồn cuộn

Tận tụy nối liền nhau

Ngày nối tiếp đêm thâu

Những vòng đời yên lặng

Tan hợp chảy về đâu?

Tháng cuối năm

Nhớ một ánh nắng xuân

Thật êm đềm trên những vồng hoa cải

Gió xuân vờn trên những bông cỏ dại

Em gội đầu mùi bồ kết thơm chanh

Ngọn nắng xưa ôi nắng rất mong manh…

 

MẸ


Ngày con rời nhánh sông quê

Có đôi cò trắng vẫy thê thiết buồn

Gió lay bất bạt qua truông

Điệu ru nước mắt cội nguồn đã xa...

 

Mẹ ơi con nhớ quê nhà

Nhớ hàng cau trắng thật thà đưa hương

Dáng mẹ lủi thủi bên nương

Mót chùm củi ướt khói vương mắt chiều

Mái tranh ngày ấy đã xiêu

Vẹo trong ký ức đã phiêu bạt ngày

Phơi trong nỗi nhớ đọa đày

Có con chim nhỏ lướt bay về đàn

Mưa dầm trắng một mùa sang

Mẹ ngồi đan mũi cơ hàn áo con

Ngón tay mẹ thắt vuông tròn

Về trong hơi mẹ ấm còn giấc say

Đong đưa vệt nắng qua ngày

Mẹ còng theo bóng đổ dày tháng năm

Nắng thiên thu đã yên hằn

Khẽ khàng bước mẹ vết lăn một đời...

 

TRĂNG DẠ LAN


Trăng lại về từ muôn kiếp

Vàng cơn mơ tỏa dịu êm

Đêm dạ lan ngan ngát

Trăng lắng sâu và đêm rất đêm

Trăng sớt chia giấc mơ

Có giấc mơ xa bay vào vô tận ..

Tới những vì sao lận đận lạc mất nhau

Những giấc mơ đêm, sâu rất sâu…

Trăng lướt qua mái hiên

Vẫn những cơn mộng thật thiêng liêng

Loài dơi đêm vỗ cánh

Xoãi thăm thẳm cô đơn

Em cứ tan vào trong giấc mơ

Em hóa thân thành muôn ánh sao

Nghìn trùng xa vời vợi

Lấp lánh sao rất xa rất xa..

 

Trăng cứ trôi vẫn trôi thiết tha…

Đêm bước qua rất êm rất êm…

 

THỤC UYÊN

47 . HOÀNG KIM OANH Lắng nghe tình nhau qua dặm dài đất nước

Internet

 Huế Sài Gòn Hà Nội Quê hương ơi sao vẫn còn xa
Huế Sài Gòn Hà Nội bao nhiêu năm sao vẫn thờ ơ
Việt Nam ơi còn bao lâu những con người ngồi nhớ thương nhau… *

1.   Tôi sinh ra và lớn lên ở đất Thạnh Mỹ Tây - Gia Định, nơi có con rạch Thị Nghè hơn 9 km uốn quanh quanh hai đầu Đông -Tây thành phố :“Coi ngoài rạch Bà Nghè, dòng trắng hây hây tờ quyến trải. Ngó lên giồng Ông Tố, cây xanh nghịt nghịt lá chàm rai.” (Phú Gia Định), và dường như cả thiếu thời của tôi chỉ quẩn quanh ở thành phố này. Ngoài những mùa hè, ba má tôi cho cả nhà đi Bà Rịa-Vũng Tàu nghỉ mát tắm biển, hay xuống Cần Thơ thăm người bác-anh em kết nghĩa của ba tôi và một lần hè 1973 dì dượng tôi đưa lên Đà Lạt chơi…hầu như tôi chẳng được đi đâu xa. Chiến sự lan tràn khiến tỉnh thành nào cũng bất an. Ba tôi làm chuyên viên của Đài Vô tuyến điện, thuộc Sở Bưu điện Saigon thường đi công tác các tỉnh thành khắp Nam phần, nhiều lần kể các tỉnh lộ bị đắp mô, có khi cả ngày công binh mới giải toả giao thông được, chưa kể những lần quốc lộ 1A bị giật mìn, tắc nghẽn, mắc kẹt ở tỉnh không thể quay về theo lịch trình… Cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh con đường từ nhà đến lớp thầy giáo làng Ngọc Anh cách nhà 30 bước chân, rồi trường tiểu học tư thục Bạch Đằng đầu ngõ Long Vân Tự hơn 500 mét tôi và thằng Toàn vẫn dành nhau ôm tập vở đến tận nhà cho cô giáo mỗi buổi tan học về. Lớn hơn, 4 năm đệ nhất cấp tôi vào trường Thánh Mẫu Gia Định, ba tôi đưa đón. Đến lớp đệ ngũ, đệ tứ tôi có thể đi bộ đến trường cùng các bạn trong xóm hoặc gần nhà nếu ba tôi đi công tác. Lớn hơn chút nữa, vào đệ nhị cấp ở trường nữ trung học Trưng Vuơng, tôi được đi xe đạp, rồi xe PC đưa em đi học cùng đường ở tiểu học Nguyễn Bỉnh Khiêm. Tóm lại, thế giới thời mới lớn của tôi chỉ quanh quẩn hai cây cầu Bà Chiểu và Thị Nghè và cái xóm Long Vân Tự một thời ngầm nổi danh là cứ địa của các tay anh chị anh hùng hảo hớn mà kẻ lạ nào lạc bước cũng phải chùn chân e ngại.