50 NĂM ÂM NHẠC HẢI NGOẠI (1975 -2025)
Nguyễn
Phú Yên
Năm 1975, sau sự
sụp đổ của
chế độ Việt
Nam Cộng hòa, một
bộ phận người Việt liên quan chính quyền cũ rời khỏi Việt Nam với các hình thức di tản, vượt biên,
các dạng bảo lãnh của chính quyền (HO), bảo lãnh gia đình hoặc ra đi trong trật
tự (ODP). Các cộng đồng người Việt sống lưu vong tại nhiều nước trên thế
giới, tập trung ở các nước châu Âu, châu Mỹ, đông nhất là tại Hoa Kỳ mà hiện nay đã đạt đến con số 2,3 triệu
người. Trong số những người lưu vong có nhiều nghệ sĩ, diễn viên, nhạc sĩ, ca
sĩ. Trong hoàn cảnh ly hương, các nhạc sĩ cũ và mới tiếp tục sáng tác nhiều bài
hát mới.
Nhạc hải ngoại là một khái niệm thường được dùng để chỉ các hoạt động
âm nhạc do các nghệ sĩ gốc Việt sáng tác và trình bày tại các nước mà người Việt
sinh sống. Nền âm nhạc đó còn bảo lưu những ca khúc tân
nhạc Việt Nam thuộc
nhiều dòng nhạc khác nhau đã từng hiện diện ở trong nước mà họ đem theo
như nhạc
tiền chiến, rồi
đến các sáng tác với nhiều chủ đề từ 1954 đến 1975. Ngoài ra trong hoàn cảnh mới
có những sáng tác được viết trong nhiều thập niên sau 1975, trong đó có những
ca khúc nước ngoài được viết lời Việt hay những sáng tác mang âm hưởng dân
ca ba miền. Họ còn viết các thể loại nhạc không lời, nhạc kịch, nhạc
đương đại... để
phục vụ các thế hệ trẻ.
Có thể kể đến các dòng chảy nhạc Việt chính như sau.
1.
Dòng
nhạc về thân phận lưu vong.
Người rời bỏ quê hương luôn mang trong mình nỗi ám ảnh về thân phận lưu
vong. Từ đây trong hoàn cảnh mới, họ cảm thấy xa lạ nơi vùng đất mới, xa lạ với
mọi phong tục, tập quán của họ trong quá khứ. Một thứ tiếng nói lạ họ phải làm
quen. Do đó, trong cuộc sống, khi đối diện với chính mình, họ luôn bày tò cảm
xúc của một người mang tâm trạng lưu đày đang đi tìm một chốn nương thân. Chủ đề
thân phận lưu vong đã xuất hiện trong sinh hoạt văn nghệ của họ ngay từ những
ngày đầu mới đến vùng đất mới.
Có thể nói tác phẩm của NS Nam Lộc là tâm
trạng của một người di tản cô đơn, buồn khổ, khi họ nghĩ đến quê hương xa vời, nơi
đó có những con phố, những hàng cây thân quen, nghĩ đến người thân yêu của mình
có thể lạc loài ở phương trời nào đó với bao nỗi trầm luân:
Chiều nay có một người
đôi mắt buồn
Nhìn xa xăm về quê hương rất xa
Chợt nghe tên Việt Nam ôi thiết tha
Và rưng rưng lệ vương mắt nhạt nhòa…
Cho tôi xin lại một ngày, ở nơi nơi thành phố cũ
Cho tôi xin lại một đời, một đời sống với quê hương
Cho tôi đi lại đoạn đường, hàng cây vương dài bóng mát
Cho tôi an phận ngàn đời, bên bờ đê vắng làng tôi…
(Nam Lộc, Người di tản buồn)








