Như thông lệ, sau khi ăn sáng, nàng uống
một ly trà sữa. Và năm viên thuốc màu trắng. Hai viên con nhộng nhỏ. Ba viên
hình ngũ giác. Thuốc điều chỉnh tâm trạng. Thuốc chống trầm cảm. Thuốc ngăn chặn
những xung động cảm xúc dẫn truyền qua những xì-náp thần kinh nhỏ li ti chi
chít trong đại não. Hai viên Do. Ba viên La. Nàng cười cười, sáng nào cũng uống
DoLa, cùng âm với Dollar, chỉ có điều những đồng Dollar Mỹ màu xanh biếc lấp
lánh tỏa ra mùi tiền, mùi xa hoa hưởng thụ. Do-La của nàng màu trắng, không có
mùi tiền, chúng lạnh lẽo vô hồn. Dollar mang đến cho người ta sự an tâm vật chất,
Do-La mang đến cho nàng ‘cuộc sống bình thường’ và đồng thời, những cuộc phiêu lưu
dài vô tận.
Nàng quen, và cần những viên thuốc điều
chỉnh mood như thế. Để có thể hoạt động bình thường. Để có thể có cảm giác bình
thường. Như bị ghiền. Không lên đồng bay bay như ma túy, nhưng riết róng trong
máu không bỏ được. Như những người tình chung thủy, không thể vắng mặt, không
thể đuổi xua. Mỗi lần thử từ bỏ chúng, cơn bất ổn đánh nàng gục ngay từ ngưỡng
cửa, nàng bấn loạn, khóc như chưa bao giờ được khóc. Than trời trách đất, kề
con dao lên cổ tay, mua một đống thuốc về phòng đóng cửa âm thầm lập mưu tự tử.
Mọi người an ủi nàng. Vô dụng. Con gái van xin nàng. Vô dụng. Trong thẳm sâu tận
cùng tuyệt vọng, nàng lết đến gần những người tình của mình. Và lần nào cũng thế,
bằng đôi tay khi lạnh lùng hờ hững khi riết róng trườn trên thân thể nàng như
những con rắn nước, xâm nhập lục phủ ngũ tạng và thẩm thấu giác quan nàng như
mưa rả rích thấm vào lòng đất mềm, chúng dần dần mang trả lại cuộc sống bình ổn
cho nàng. Với một cái giá phải trả, sự lệ thuộc, sự nô lệ, ở một mức độ nào đó.
Và những đánh đổi khác. Nàng không lối thoát. Nàng hoang mang, tuyệt vọng.
Nhưng nàng vẫn phải sống.
Trước đây, người tình chung thủy của nàng là Li, không phải La. Như số mệnh được
vạch ra trong chỉ tay nàng là phải muôn đời thủy chung với màu bệnh viện, màu
trắng, Li cũng màu trắng, viên tròn phốp pháp, có một gạch chia ở giữa bụng. Li
hay dùng đôi bàn tay trắng nhợt, cũng phốp pháp mân mê xoa xoa lên bụng nàng,
nhấn giữa cuống rún hõm sâu, quặn lên những cơn đau nho nhỏ, âm ỉ. “Anh đừng
làm đau em!”. Bác sĩ, sau khi biết chuyện, cho nàng những viên Li “slow
release” (thuốc giải phóng chậm). Li không làm đau nàng nữa, âu yếm ôm hôn
nàng, mỗi ngày hai lần, thành quen. Không thể thiếu. Li bọc nàng trong một cái
màng mỏng, trong suốt, lờ mờ, lù mù. Một cái màng zombie-like, tức là, lọc đi rất
nhiều cảm xúc, nàng trở nên lờ rờ chậm chạp như những xác chết biết đi trong những
bộ phim kinh dị rất thường thấy của phương Tây. Li cho nàng cảm giác lơ mơ uể oải
trễ nãi lười biếng. Li buộc trói cảm xúc nàng, và nàng gần như không bao giờ biết
sợ. Ngày con nàng nổi mẩn đỏ đầy cánh tay chỉ sau khi sinh một tuần, chồng nàng
hốt hoảng rụng rời, lái xe run tay trên đường chở con đến bệnh viện, nàng điềm
tĩnh lạnh lùng dường như không chút cảm xúc. Li thầm thì vào tai nàng “Đừng lo!
Không sao đâu!”. Mỗi ngày, Li thích chơi đùa nói chuyện với nàng gần 3 đến 4 giờ,
đưa nàng vào cảm giác mơ màng mụ mị rồi mới thả ra cho nàng làm việc. Còn chuyện yêu đương, Li thường đến với nàng mỗi
tháng, sau này thường hơn, mỗi hai tuần một lần, thả đôi bàn tay trắng nhợt vào
âm đạo nàng, lại quặn lên những cơn đau rát, sau một vài lần đê mê. Không hẳn
là một người tình bạo lực, nhưng Li chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của nàng. Có
nhiều lần nàng thống thiết van cầu Li buông tha, Li không mủi lòng. Li sở hữu
nàng trong những ngày đó, đẩy chồng nàng ra thật xa. Người chồng yêu thương vợ
hết lòng và không bao giờ đủ can đảm nhìn nàng khóc chỉ có thể tự âm thầm thỏa
mãn, để cô vợ ngủ yên sau những giờ vật vã với người tình. Họ vẫn sống, cuộc
tình tay ba song song tồn tại trong ngôi nhà nhỏ.
Li, thích nàng phốp pháp giống như hắn, khuyến khích nàng ăn. Rất nhiều. Li giữ
nước cho nàng, tiếp nước cho nàng. Và nàng mập lên nhanh chóng. “Không sao, anh
vẫn yêu em mà!”, Li thầm thì vào tai nàng. “Em mập lên càng có nhiều da thịt
cho anh yêu”. Mù mờ, mụ mị, nàng nghe lời, và dựa vào Li. Cũng không còn chọn lựa
nào khác. Li cho nàng an ổn, cho nàng vô lo. Bỏ Li rồi, những cơn trầm cảm, những
bấn loạn cảm xúc bộc phát bùng nổ và dữ dội sẽ trở lại. Nàng chấp nhận, một hiện
thực không phải hoàn toàn tươi sáng nhưng khả dĩ.
Li, trong những phút rộng rãi của hắn, cũng cho nàng một chút ân huệ. Nàng
thích viết, nàng thích văn thơ. Li cho nàng viết. Nàng thích phiêu lưu tình ái ảo
tưởng. Li cho nàng phiêu lưu. Cái vòng bảo vệ của Li cho phép nàng chơi đùa với
cảm xúc của mình vì tất cả những đau khổ đã được lọc bớt, giảm dần. Thậm chí,
những giày vò của Li với nàng cũng giúp nàng viết được những bài thơ, khi thì
đau đớn chịu đựng, khi thì sâu sắc bản lĩnh hơn người. Nàng mấp máy môi khi hôn
hắn, say đắm: “Em yêu anh, Li. Anh cho em sự sống một lần nữa.” Và nàng cứ nghĩ
mình sẽ ở cạnh Li mãi mãi.